CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 44

Poirot đã nói chuyện với hai bà hàng xóm khác của bà Mac

Ginty. Không lắm miệng bằng bà Kiddle và không lâm ly bằng bà
Elliott, họ cho biết Mac Ginty là một bà già đàng hoàng, không hay
dính mũi vào chuyện người khác, bà cháu gái ở Cullavon thường
đến thăm bà. Theo họ, không ai có hiềm khích gì với bà. Họ cũng
hỏi Poirot có phải mọi người đang làm kiến nghị xin tha cho
James Bentley hay không. Poirot nghĩ bụng:

“Mình dậm chân tại chỗ. Không thêm được điều gì, thảo nào

Spence sinh nản. Tuy nhiên, ta, ta không phải là Spence. Ông
thanh tra là một cảnh sát tốt, trung thực, tận tụy, còn ta là
Hercule Poirot. Với ta, mọi việc rồi phải sáng rõ!”

Ông dẫm chân phải vũng nước, nhăn mặt. Ông là Hercule

Poirot, vĩ đại, vô song, nhưng tuổi cũng đã cao, và đôi giày quá
chật, chân rất đau.

Ông bước vào trạm bưu điện. Phòng chia làm đôi: bên phải

dành cho công vụ; bên trái, một thứ cửa hiệu tạp hóa bán đủ loại:
bánh kẹo, đồ chơi, vải vóc, đồ sừng và tã lót trẻ con.

Poirot thủng thẳng hỏi mua vài con tem. Bà nhân viên, mà ông

đã biết tên là Sweetiman, khoảng bốn mươi tuổi, có đôi mắt rất
thông minh.

“Tất cả bốn si linh mười xu. Ông còn cần gì nữa không?”
Ở cánh cửa bên trong, ló ra bộ mặt một nữ nhân viên trẻ, tóc

biếng chải, không ưa nhìn, cứ như người bị cảm.

“Ông từ London tới?” Bà Sweetiman hỏi.
“Vầng,” Poirot mỉm cười, đáp. “Và tôi chắc bà biết tôi đến là có

việc gì.”

Bà Sweetiman trả lời, đơn thuần vì phép lịch sự:
“Dạ, tôi đâu rõ.”
“Bà Mac Ginty.” Poirot nói.
Bà Sweetiman gật đầu:
“Một chuyện buồn… Tội nghiệp!”
“Bà biết bà ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.