CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 45

“Ai ở Broadhinny này chả biết. Thỉnh thoảng bà ấy đến đây có

việc, cũng chuyện trò vài câu. Thật là một cái chết thê thảm…
Nhưng, nghe nói, vụ án chưa kết thúc…”

“Phải, một số người không tin là James Bentley có tội.”
“Đấy, đâu phải là lần đầu cảnh sát bắt người oan! Tuy nhiên,

tôi nghĩ lần này không oan. Thực ra tôi đâu ngờ anh ta làm việc
đó. Tính tình nhút nhát, không ngờ lại nguy hiểm đến vậy.”

Poirot hỏi mua thêm tập giấy viết thư.
“Có ngay đây.”
Bà Sweetiman đi về phía sau quầy tạp hóa, ngoái đầu lại:
“Nhưng nếu không phải Bentley, thì là ai? Thỉnh thoảng, có

bọn lang thang qua đây, nếu cửa sổ không khép kỹ, biết đâu chẳng
có đứa đột nhập vào nhà bà Mac Ginty. Nhưng thế thì sao hắn bỏ
tiền lại? Mà toàn tiền một livrơ, rất dễ đổi.”

Cầm tập giấy viết thư rồi, Poirot hỏi bà Sweetiman có thấy bà

Mac Ginty lo sợ chuyện gì không.

“Ồ! Không, không bao giờ. Bà ấy thì còn sợ gì. Lắm hôm, bà giúp

việc ở nhà bà Carpenter ở Holmeleigh, tận trên đỉnh đồi, về rất
muộn, vì nhà chủ có khách. Bà vẫn về một mình, trong đêm tối…
đến ngay tôi, tôi chẳng dám thế!”

“Bà biết bà Burch, cháu gái bà ấy?”
“Cũng gặp qua, chào hỏi vài câu thôi. Thỉnh thoảng bà ta có

đến đây. Cả ông chồng.”

“Họ được thừa kế của bà Mac Ginty đấy nhỉ?”
Bà Sweetiman nhìn Poirot bằng con mắt nghiêm nghị:
“Lẽ tự nhiên rồi. Của cải, ai mang đi được, tự nhiên phải để lại

cho người thân trong nhà. Ông cho thế là không phải?”

“Ồ, phải, phải! Bà Mac Ginty có quý cháu gái?”
“Rất quý. Bà ấy không lộ ra mặt đâu, nhưng tôi biết bà ấy rất

quý.”

“Cả chồng của bà cháu gái?”
“Theo tôi biết, quý cả hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.