CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 48

Chương VIII

1

“Thư?” Bessie Burch ngớ ra. “Không, tôi không nhận thư nào của
bà cô. Mà bà viết thư làm gì?”

Poirot đặt giả thuyết là bà có điều gì muốn nói với cháu chăng.

Bessie lắc đầu:

“Bà có viết bao giờ. Bảy mươi tuổi rồi, ông thấy đấy, và lúc bé,

có học hành mấy.”

“Nhưng bà biết đọc biết viết?”
“Tất nhiên. Nhưng bà có đọc gì đâu, ngoài mấy tờ Tin thế giới

và Sao chổi Chủ nhật. Còn viết lách, thì là cả một vấn đề. Khi cần
nói điều gì, ví dụ muốn bảo chúng tôi đến chơi, bà gọi điện cho
ông Benson, ở hiệu thuốc bên cạnh, thế là ông ấy nhắn lại. Ông ấy
tốt thật, khỏi phải nói… Bà ra gọi điện thoại công cộng ở trạm bưu
điện, mỗi lần mất có hai xu…”

Poirot cố giữ khỏi mỉm cười. Viết thư tốn tiền hơn, và bà già

không phải là người phí phạm, dù chỉ nửa xu. Bà đã có tiếng là
“đếm từng xu”.

“Nhưng dù sao, thỉnh thoảng có viết thư?”
“Có gửi thiếp mừng vào dịp Nô-en.”
“Bà có thể thư từ với bạn bè ở nơi khác?”
“Tôi biết không có ai. Có một bà em dâu, bà ấy chết hai năm

nay rồi… Còn bà Birdlip nữa, bà ấy cũng chết.”

“Tóm lại, nếu viết thư, hẳn là để trả lời một thư nào đó mà bà

nhận được?”

Bessie Burch lắc đầu hoài nghi:
“Thực tình, tôi không nghĩ có ai viết thư cho bà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.