CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 49

Rồi cười, nói thêm:
“Trừ khi là thư của chính phủ…”
Poirot hiểu: với Bessie Burch, chính phủ với các cơ quan hành

chính là một, những cơ quan này thường gửi lắm giấy tờ, yêu cầu
dân kê khai đủ thứ số liệu vừa chi tiết vừa vô duyên.

“Vậy là, có thể bà Mac Ginty nhận được của… chính phủ một

thông báo gì đó mà bà cần trả lời?”

“Trường hợp ấy, bà đã mang sang nhờ Joe viết hộ. Có gì lấn

cấn, bà thường nhờ Joe.”

“Trong số giấy tờ, bà có giữ những thư riêng nào không?”
“Tôi chẳng biết. Với lại giấy tờ đồ đạc của bà, cảnh sát đã đến

trước tôi, xem chán rồi mới để chúng tôi mang đi.”

“Vậy chúng đâu cả rồi?”
“Nhà chật, chúng tôi không giữ hết… Chỉ giữ vài thứ đồ… Như

cái tủ ông trông kia…”

“Tôi muốn nói những đồ dùng cá nhân kia: gương lược, quần

áo, ảnh chụp…”

“Tôi để tất cả vào một cái hòm con ở trên gác… Chả biết dùng

để làm gì. Quần áo, tôi không muốn đem bán cho nhà hàng đồ cũ,
định đến Nô-en đem cúng vào hội từ thiện, rồi quên khuấy mất.”

“Bà có thể cho tôi xem trong hòm còn gì nữa…”
“Nếu ông muốn, xin cứ mời! Nhưng tôi nghĩ chẳng tìm thấy gì

đâu. Cảnh sát đã xem tất cả…”

“Tôi biết. Dù sao…”
Bà Burch dẫn Poirot lên gác, vào một phòng ngủ nhỏ xíu. Chiếc

hòm đặt dưới gầm giường. Bà Burch kéo ra giữa phòng.

“Đấy!” Bà nói. “Giờ xin lỗi ông, tôi phải xuống xem cái món ra-

gu…”

Poirot đề nghị bà cứ để ông tự nhiên. Bà vừa quay gót, ông mở

ngay hòm. Mùi băng phiến xông lên mũi.

Với sự thành kính tự nhiên, ông tiến hành một cuộc kiểm kê,

giúp hiểu rõ thêm người đã mất. Hòm chứa nhiều thứ: một áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.