CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 70

“Ông nói có lý. Còn tôi, tôi không hiểu những người ấy. Tôi

không giữ gì.”

“Cô nhìn phía trước mặt, không nhìn phía sau?”
“Chẳng biết tôi có nhìn trước mặt hay không… Hiện tại là quá

đủ! Ông không nghĩ thế?”

Cửa mở, một người cao lớn, đã có tuổi, đi vào, nhưng đứng

dừng lại khi nhìn thấy Poirot. Ông ta ngoảnh nhìn Deirdre để hỏi.
Deirdre giới thiệu:

“Bố dượng tôi. Còn đây là ông… hình như tôi chưa biết tên…”
“Tôi là Hercule Poirot.” Nhà thám tử nói, với vẻ bối rối của một

vị hoàng tử bỗng buộc phải xưng lai lịch cao quý của mình.

“À?” Ông Wetherby thốt một tiếng đơn giản, khoác áo lên mắc.
“Ông ấy đến lấy một vài tin tức về bà Mac Ginty.” Deirdre nói.
Ông Wetherby lặng yên vài giây rồi mới nói:
“Tôi thấy lạ nhỉ. Bà này bị giết đã mất tháng, và mặc dù có đến

đây giúp việc, chúng tôi chẳng biết gì về bản thân bà và gia đình.
Nếu biết, chúng tôi đã thông báo cho cảnh sát.”

Kiểu nói thế là rõ. Ông Wetherby liếc nhìn đồng hồ, tiếp:
“Dăm phút nữa là ta ngồi vào bàn ăn chứ?”
“Con sợ là hôm nay sẽ ăn hơi muộn.”
Ông Wetherby cau mày:
“Thật ư? Có thể hỏi tại sao?”
“Frieda bận nhiều việc…”
“Deirdre này, bố tiếc là phải nhắc lại lần nữa: quán xuyến việc

nhà này là trách nhiệm của con. Bố mong có sự nền nếp hơn.”

Trước khi ra khỏi cửa, Poirot ngoái nhìn lần cuối sau lưng: Ông

Wetherby và cô gái đứng đối diện. Có sự coi thường trong ánh mắt
ông Wetherby, còn trong mắt của Deirdre, có một cái gì giống như
thù hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.