CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 72

“Bà chưa biết bà ấy?”
“Tôi nói ‘bà bạn’ là một cách nói thôi. Tôi đến đây là vì nghề

nghiệp; ông Robin Upward đây định phỏng theo một truyện của
tôi chuyển thành kịch. Tôi đến để bàn với ông ấy.”

“Xin chúc mừng, thưa bà văn sĩ!”
“Chưa có gì đâu. Đến giờ, tôi vẫn không thú gì công việc này.

Trái lại! Và tôi cứ trách mình để bị lôi kéo! Sách của tôi viết thu về
khối tiền, nhưng ông thuế lấy của tôi phần lớn, nếu càng viết
khỏe, ông ấy càng giã nặng, nên chẳng hơi đâu… Vì vậy tội gì tôi
không để các vị kịch tác gia chế biến, thay đổi các nhân vật! Robin
Upward luôn mồm nói: ‘Phải nhìn với nhãn quan sân khấu…’
Nghe đâu ông ta rất khá. Nếu khá, sao không tự viết lấy vở, mặc
xác ông nhân vật Phần Lan của tôi? Mà bây giờ không phải Phần
Lan nữa, mà là người Na Uy, chỉ huy một đường dây kháng
chiến…”

Bà Oliver đưa tay lên tóc:
“Cái mũ của tôi đâu rồi?”
Poirot nhìn vào trong xe:
“Hình như bà ngồi bẹp gí rồi.”
“Có lẽ thế thật,” bà Oliver nói, sau khi đã liếc mắt kiểm chứng.

“Không sao, tôi không thích nó lắm, có điều hơi phiền nếu Chủ
nhật tôi phải đi lễ nhà thờ. Sẽ xét sau… Giờ hãy trở lại vụ án của
ông! Ông còn nhớ cái vụ giết người mà tôi với ông đã cùng nghiên
cứu dạo nào?”

“Rất nhớ!”
“Hay đấy chứ, nhỉ…? Tôi không nói bản thân vụ án, mà cái gì

tiếp theo sau nó… Còn lần này là vụ gì?”

“Tất nhiên là một người, nhưng không nổi bật như bà

Shaitana. Một bà giúp việc bị giết tại đây năm tháng trước. Chắc
bà có đọc trên báo. Tên là Mac Ginty. Đã bắt một thanh niên, xử tử
hình…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.