CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 71

Chương X

Sau bữa ăn trưa – một miếng thịt dai ngoách, đĩa khoai tây nhạt
phèo và mấy chiếc bánh tráng tàm tạm – Poirot lại lên đường đi
thăm nhà thứ ba trong ngày. Ông đến bà Upward, ở Laburnums,
một biệt thự cheo leo trên sườn đồi.

Ông dừng lại trước hàng rào sắt để vuốt lại ria mép lần cuối thì

bỗng đâu một lõi táo từ bàn tay nào ném tới, rơi độp vào má. Ông
kêu lên một tiếng tức tối, quay ra nhìn, thì thấy ô-tô, từ lối rẽ đi
ra. Chắc chắn cái lõi được ném từ đó. Một cái đầu thò ra:

“Xin lỗi! Ném trúng ông ư?”
Poirot nhìn kỹ hơn. Khuôn mặt đầy đặn đượm nét cao quý, đôi

lông mày rậm, mớ tóc muối tiêu kia, ông đã nhận ra:

“Ô kìa, bà Oliver!”
Đúng rồi, đúng là nhà văn nổi tiếng về tiếu thuyết trinh thám.
“Trời hỡi! Ông Poirot!”
Bà Oliver cố lách người ra khỏi xe, vì thân hình to béo. Poirot

tiến lại đỡ, giúp bà nhảy xuống đường đánh phịch như dòng
nham thạch phụt khỏi núi lửa. Tiếp theo là những quả táo lăn
lông lốc xuống đất.

“Cái túi bị thủng.” Bà Oliver giải thích.
Bà cầm mấy miếng táo xoa xoa lên ngực, nói tiếp:
“Tiếc quá, táo rất ngon, mua của cửa hàng Cox… Nhưng ông

Poirot, ông làm gì ở đây? Nhà ông ở đây à? Nếu không, thì là một
vụ án mạng? Hy vọng là bà bạn tôi chưa bị ám sát?”

“Bạn bà là ai?”
Bà Oliver hất hàm chỉ ngôi biệt thự:
“Bà ở trong nhà này… nếu đúng đây là biệt thự Laburnums…

Bà ấy thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.