CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 78

Cửa lập tức đóng lại. Đáng lẽ trở ra, Poirot quyết định đi một

vòng quanh nhà. Vừa ngoặt ở góc nhà, ông chạm trán một phụ nữ
trẻ đi ngược lại. Bà ta khoác một áo lông thú.

“Ông là ai? Vào đây làm gì?”
Poirot lùi hai bước với cử chỉ lịch sự thường lệ:
“Tôi đến mong được gặp ông hoặc bà Carpenter. Phải chăng tôi

có may mắn đang đứng trước bà Carpenter?”

“Đúng, tôi là bà Carpenter đây.”
Cử chỉ của bà không làm ra vồn vã, nhưng giọng nói cũng từ

tốn.

“Tôi là Hercule Poirot.”
Trước cái tên ấy, bà Carpenter không có phản ứng mong đợi.

Chẳng những không biết Poirot là ai, bà còn không biết ông là
khách trọ mới của bà Summerhayes. Những tin tức đồn đại trong
làng không tới đến đây. Một nhận xét không có gì đặc biệt, nhưng
cũng có thể có một ý nghĩa nào đó. Poirot nói tiếp:

“Tôi muốn gặp hoặc ông, hoặc bà, nhưng rất may lại được hầu

chuyện bà càng tốt, vì những điều tôi muốn hỏi, chắc bà rõ hơn
ông.”

“Rồi… chắc lại là một cuộc thăm dò, thống kê gì…”
Đột nhiên, bà dứt khoát:
“Thôi được! Mời ông vào.”
Poirot lại cười thầm. Bà Carpenter tưởng ông là một viên chức

nhà nước đi lấy số liệu làm thống kê gì đó, và sắp định nói toẹt ra
những điều không hay mà bà nghĩ về những cuộc điều tra vớ vẩn
đó, nhưng bà đã kịp ngừng lại vì nhớ đến những tham vọng chính
trị của chồng, nó không cho phép bà chỉ trích những chủ trương
của chính phủ.

Bà đưa Poirot vào một phòng rộng, cửa sổ nhìn ra khu vườn,

rất đẹp. Bàn ghế, phần lớn đều kiểu giả cổ, xem chừng mới sắm,
rất đắt tiền. Mọi thứ đều sang trọng, nhưng vô cảm. Về phía bà
Carpenter, như vậy là do dửng dưng hay thận trọng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.