CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 89

giác. Và bà ấy sợ.”

“Dấu hiệu không hay.”
“Đành thế… Nhưng chúng ta chớ vội hấp tấp… Chúng ta như

người đi săn, lũ chó đã khua cho một đàn gà gô bay lên. Tuy
nhiên, ta chỉ được bắn vào một con nhất định, trước khi bóp cò ta
phải biết chắc con gà gò ta ngắm là con đúng nhất. Có những con
sẽ bay mất, chẳng có gì phải sợ. Chúng ta biết, nhưng chúng
không biết. Rất có thể là hồi bà Carpenter còn ở góa, đã có một vài
tin nào đó hớ ra, không nghiêm trọng, nhưng phiền toái. Không
phải vô cớ mà bà Carpenter nói toẹt với tôi rằng bà Mac Ginty là
một mụ nói dối!”

Spence đưa tay lên gãi mũi:
“Ông Poirot, nói thẳng ra đi! Thực lòng, ông nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ gì, không quan trọng. Tôi phải biết đã. Mà đến giờ…”
Poirot không nói hết câu. Sau một phút im lặng, Spence nói:
“Phiền một cái là ta chẳng chắc cái gì, chẳng có lý do chính

đáng gì để ngờ người này hay người kia, chúng ta chỉ đặt giả
thuyết, những giả thuyết quả là mong manh. Tôi đã nói rồi, tất cả
quá mong manh! Có phải vì những lý do ta vừa điểm qua, mà
người ta giết thật hay không?”

“Điều đó là tùy,” Poirot đáp. “Tâm lý gia đình là rất phức tạp, và

ta biết rất nhiều kẻ coi trọng sự kính nể của mọi người. Đây không
phải là những nghệ sĩ, kẻ du mục, mà là những người tử tế, ‘đàng
hoàng’. Người ‘đàng hoàng’ phải giữ mình luôn ‘đàng hoàng’.
Mình là nhân vật chính của một vụ án ầm ĩ một thời, hoặc là con
gái của nhân vật ấy, nhưng không ai biết đến quá khứ ấy. Họ nghĩ
bụng: ‘Chồng mình sẽ không bao giờ biết! Thà chết còn hơn…’.
Hoặc: ‘Con gái ta không bao giờ được biết! Thế thì bằng chui xuống
đất…’. Thế là, một hôm người ta nghĩ: ‘thủ tiêu bà Mac Ginty đi là
đơn giản hơn cả…’”

“Đấy là ông nói bà Wetherby?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.