CÁI CHẾT CỦA BÀ MAC GINTY - Trang 97

Hai người đàn bà mải mê ngắm Ben một lát. Rồi đột nhiên,

Dreirdre là người nối tiếp câu chuyện:

“Có phải bà là Ariadne Oliver?”
“Phải. Tôi ở nhà bà Upward.”
“Robin đã nói chuyện về bà. Rất vui được nói là tôi rất thích đọc

sách của bà.”

Bao giờ trong trường hợp tương tự, bà Oliver cũng đỏ mặt vì

ngượng. Tuy vui trong lòng, bà lẩm nhẩm mấy lời nhạt nhẽo:

“Cô cứ nói thế…”
Dreirdre nói tiếp:
“Tôi muốn đọc của bà nhiều hơn nữa, nhưng không được, vì

sách là do câu lạc bộ Times Book chọn và gửi cho, mà mẹ tôi lại
không thích truyện trinh thám. Bà rất dễ xúc cảm, các vụ án
mạng, dù hư cấu, cũng làm bà mất ngủ. Tôi, trái lại, rất mê!”

“Hình như ở đây ít lâu trước cũng có một vụ án mạng?”
“Có. Ở cái nhà bà trông thấy kia kìa… Nó đấy.”
Bà Oliver quay đầu về phía Dreirdre chỉ. Trên bậc cửa ngôi nhà

cũ cùa bà Mac Ginty, hai đứa trẻ nhà Kiddle đang hành hạ một
con mèo. Bà Oliver định chạy đến can thiệp thì con vật giơ nanh
vuốt cào tứ tung và tuột khỏi những đứa trẻ độc ác. Đứa lớn bị một
vết cào trên mu bàn tay, gào lên.

“Chết chưa!” Bà Oliver thốt lên. Rồi quay lại nói với Dreirdre

Henderson. “Nhìn thế này, ai ngờ đây là nơi tội ác đã xảy ra.”

“Tất nhiên!”
“Là một bà già đi giúp việc mọi nhà, không? Ai giết?”
“Một người ở trọ nhà bà ta… Bà ta giấu tiền dành dụm dưới

sàn…”

“Tôi hiểu.”
“Nhưng cũng có thể không phải anh ta. Có một ông người nhỏ

nhắn, người nước ngoài, xưng là Hercule Poirot…”

“Hercule Poirot? Tôi biết ông ấy.”
“Có phải thám tử thật không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.