CÁI CHẾT CỦA IVAN ILICH - Trang 44

Ông vào phòng làm việc, nằm xuống và lại ở lại một mình với nó. Đối diện
với nó mà không làm gì được nó. Chỉ có nhìn nó và lạnh toát cả người.

VII

Không thể nói được việc đó đã xảy ra như thế nào vào tháng thứ ba, sau khi
Ivan Ilich bị bệnh, vì nó diễn ra âm thầm từng bước một: cả bà vợ, cả con
gái và con trai ông, cả gia nhân và những người quen thuộc, lẫn cái bác sỹ,
và chủ yếu là chính bản thân ông, đều biết rằng mọi người chỉ quan tâm tới
chỗ rốt cuộc liệu ông có nhanh chóng nhường chỗ, giải thoát người sống
khỏi sự vướng víu do việc có mặt của ông gây, ra và tự giải thoát khỏi
những đau khổ của mình hay không.

Ông ngủ ngày càng ít, người ta cho ông uống thuốc phiện và bắt đầu tiêm
mooc-phin cho ông. Nhưng những cái đó không làm cho ông dễ chịu.

Nỗi buồn ngấm ngầm mà ông cảm thấy trong trạng thái nửa thức, nửa ngủ
thoạt đầu chỉ làm cho ông dễ chịu như một cái gì mới mẻ, nhưng sau đó nó
cũng trở thành nỗi đau dằn vạt, giống như vậy hoặc còn nhức nhối hơn cơn
đau lộ liễu.

Người ta chuẩn bị cho ông những món ăn đặc biệt theo chỉ dẫn của bác sỹ,
nhưng đối với ông tất cả những món ăn này đều rất nhạt nhẽo và kinh tởm
quá thể.

Người ta cũng đã làm nhưng đồ dùng đặc biệt để ông đại tiện và lần nào
ông cũng thấy khô tâm. Khổ tâm vì sự bẩn thỉu, mùi hôi thối và sự bất nhã,
và vì nghĩ rằng có một người khác phải tham gia vào chuyện này.

Nhưng trong cái việc khó chịu nhất này lại xuất hiện niềm an ủi đối với
Ivan Ilich. Bao giờ anh hầu bàn Gheraxim cũng tới đổ bô cho ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.