CÁI CHẾT ĐƯỢC BÁO TRƯỚC - Trang 87

- Làm thế nào mà tôi biết được đây? Tôi đã đọc bài báo, nhưng nó chỉ

nói lên rất ít... Người ta có thể đặt ra những giả thiết, đúng vậy, nhưng lại
không có dữ liệu chắc chắn nào.

- George, - Ngài Henry nói - liệu có sai nguyên tắc không nếu để cô

Marple đọc những ghi chép của Craddock về những cuộc nói chuyện anh ta
đã tiến hành ở làng Chipping Cleghorn?

- Tôi không biết, - Rydesdale trả lời - nhưng để lên ngồi ở vị trí này thì

đôi khi tôi cũng phải quên đi nguyên tắc, còn những ghi chép đó, thì tôi
không thấy có trở ngại nào ngăn cô Marple đọc chúng. Vả lại tôi cũng tò
mò muốn biết ý kiến của cô ấy.

Cô Marple có vẻ rất ngượng ngập.

- Tôi sợ rằng, - Cô nói - ngài Henry đã nói quá lên với các anh về tài cán

của tôi! Thực ra, tôi chẳng có năng khiếu gì cả... Chả có tí nào, thật vậy!...
Chỉ có một chút hiểu biết về bản chất con người, có thể thế, nhưng chỉ có
thế thôi... Tôi có xu hướng, tôi e là thế, là luôn luôn dè chừng, ngờ vực.
Tính cách đó cũng không dễ mến lắm nhưng tính ngờ vực đó lại luôn được
các sự kiện chứng minh là đúng đắn!

Rydesdale đưa cho bà già những tờ giấy mà chính tay Craddock đã đánh

máy.

- Mời cô đọc chúng đi! Cô sẽ không giữ được chúng lâu đâu và có thể cô

sẽ phát hiện ra một số điều mà chúng tôi đã bỏ sót! Vụ án sẽ được xếp lại
nhưng tôi sẽ không bực mình, nếu trước khi đóng lại hồ sơ, được tham
khảo ý kiến của một thám tử nghiệp dư.

Ba người đàn ông ngồi im lặng trong khi bà già đọc. Đọc xong, cô

Marple đặt những tờ giấy lên bàn và thở dài nhè nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.