CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 113

Nhác thấy Jane bước vô, bà nọ đang còn âu lo nhìn vô mấy trang

báo Sketch đưa mắt chăm chăm nhìn Jane.

Chợt bà lên tiếng, - Nhìn đây, cậu ơi. Tớ biết chắc mà.
- Chào bà, - Jane mặt mũi hớn hở tự nhiên. - Đã lâu lắm mới

được dịp gặp nhau. Tôi cứ tưởng bà đi ra nước ngoài.

- Qua bãi biển Antibes. - Người đàn bà tóc đỏ nói với theo, đưa

mắt nhìn Jane chăm chú.

- Đẹp quá, - Jane giả vờ khen "cho tôi xem, luôn cả gội đầu, hay

là mới vừa nhuộm?".

Không để ý nàng săm soi dò hỏi, bà nghiêng người ra trước soi

vô gương nhìn lại đầu tóc.

- Phải qua tuần sau tôi mới đi được. Chúa ơi, sao mặt mũi tôi

nhìn thấy ghê vậy nè!

Bà kia nói. - Này, em ơi, sáng nay em định làm gì đây?
Jane nói ngay. - Ồ! Em chờ tới khi bà dứt khoát với ngài Georges.
- Em cho biết, - bà lại nhìn chăm chăm - có phải em là người đến

làm chứng tại phiên thẩm vấn hôm qua - em là hành khách trên
chuyến bay?

- Dạ phải.
- Chuyện nghe khiếp thật! Em kể cho tôi nghe đi.
Jane phải kể ra thôi.
- Ồ, dạ thưa bà, nghe cũng khiếp thật chứ, khiếp thật - rồi nàng kể

ra một mạch, bà hỏi tới đâu nàng kể tới đó. - Bà nạn nhân kia là ai
nhỉ? Có phải lúc đó trên tàu có tới hai thám tử, vậy là vụ việc dính
dáng tới mấy vị xì căng đan của chính phủ Pháp. Phu nhân Horbury có
đi trên chuyến bay đó không? Bà đẹp lắm thì phải? - Nàng Jane thắc
mắc, - Vậy ai là thủ phạm? Có phải chính phủ Pháp muốn bưng bít hết
vụ này, và đủ thứ chuyện...

Một dãy ngồi chờ trước cùng một hàng như nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.