CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 119

- Này cô, chả có ai nghĩ như cô đâu.
Jane cảm thấy da mặt đỏ bừng vì nghe anh chàng ăn nói nhiệt

tình. Gã nhanh miệng nói theo.

- Trước kia tôi có đến nước Anh một lần. Tôi cảm thấy thích thú

ngay cái hôm - tại phiên thẩm vấn, cô cho là vậy phải không? - để biết
rõ hơn về ba người phụ nữ trẻ dễ thương, mỗi người một vẻ.

- Anh thấy bọn tôi như thế nào? - Jane mừng rỡ hơi quá. - Về Phu

nhân Horbury, bà tiêu tiền nhiều lắm. Cô thử tưởng tượng bà đang
ngồi ngay sòng bài baccarat - mặt mũi căng thẳng - cô biết không - cô
biết thế nào rồi, ròng rã mười lăm năm. Bà thích đi tìm cảm giác
mạnh. Chơi bài, chơi ma túy... kỳ thực bà cứ phớt tỉnh Ănglê.

- Còn nàng Kerr thì sao?
- Cô nàng này rất Ănglê. Mấy ông chủ cửa hiệu ở phố Riviera

thích được đón mời, mấy tay này sành đời. Nàng ăn mặc đúng mốt
không thua mấy ông. Tướng nàng bước đi như lấn hết chỗ của người
ta. Không phải vậy là tự cao mà - bởi nàng là dân Ănglê. Nàng biết
những ai thường lui tới nơi công sở nhà nước Anh. Đúng thế. Ở bên
xứ Ai Cập tôi có nghe kiểu nói của những người như nàng. "Sao?
Nhím Etceteras có qua đây? Nhím Yorkshire Etceteras ở đâu? Ôi,
nhìm Shropshire Etceteras."

Gã có tài bắt chước, gã giả giọng hay đến nỗi Jane bật thành tiếng

cười.

- Thôi, tới lượt em, - nàng nói.
- Tới lượt em. Tôi phải nói như thế này. "Thật là, là vui mừng

biết mấy nếu một ngày nào đó được gặp lại nàng". Tôi đang ngồi
trước mặt em. Mọi chuyện do trời sắp đặt đâu vô đó.

Jane nói, - Anh là nhà khảo cổ, đúng không? Anh khai quật

những vùng đất xa xôi.

Jane chăm chú lắng nghe Jean Dupont kể lại công việc.
Nghe xong Jane thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.