CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 123

Rồi ông cười một mình.
Nàng Ross vừa bước vô.
- Bà Lorrie vừa mới tới. Bà xin cáo lỗi...
- Có thể và chuẩn bị bay qua thành phố Timbuctoo-Norman nói

theo. Hoan hô mấy lũ chuột! Cô lo tìm chỗ khác làm ăn, cô Ross. Coi
bộ chuyện này không xong.

- Ô kìa, ngài Gale, tôi không muốn bỏ ông ra đi.
- Khá lắm! Dù sao cô không phải là kẻ phản chủ. Nhưng cùng

lắm nếu vụ này không được làm sáng tỏ thì coi như tôi không còn.

- Phải làm cho ra lẽ chứ ông! - Cô Ross nói giọng cương quyết.

Tôi cho là bọn mật thám dở ẹc, không làm hết mình.

Norman bật cười thành tiếng, - Tôi thấy họ đang làm hết mình.
- Thì phải làm cho được thôi!
- Đúng thế, Tôi phải góp một tay vô việc này - dù tôi cũng chẳng

biết nó ra thế nào.

- Ôi, ngài Gale, tôi cũng phải làm theo. Ngài thật là sáng suốt.
"Cô nàng coi mình như thần tượng". - Norman Gale nghĩ trong

đầu. "Nàng muốn tiếp tay làm thám tử mà đâu có hay ta đã có bạn
đồng hành?".

Buổi tối hôm đó ông với nàng đi ăn cơm. Ông giả vờ được vậy

thì mừng biết mấy, nhưng mà dễ gì qua mặt được nàng Jane. Nàng
chăm chú theo dõi những lúc ông lơ là đường nhăn giữa hai đầu chân
mày, nếp nhăn bên khóe miệng.

Một lát sau nàng mới lên tiếng. Norman coi bộ vụ việc này không

ra gì.

Ông đưa mắt liếc nhanh về phía nàng rồi quay mặt đi.
- Ờ, không đến nỗi tệ lắm đâu. Một chuyện không may xảy ra

trong năm.

- Sao ông ngốc nghếch đến thế? - Jane nói xẵng.
- Kìa Jane!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.