CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 134

- Thế này, bà khách nọ là một người Pháp. Không hiểu sao có chỗ

giống nhau. Hai cha con ngồi ở hàng ghế đối diện cách chỗ bà ngồi
không bao xa. Tôi thì không biết chuyện đó.

- Phải căn cứ. - Poirot ngẫm nghĩ, - vô động cơ nhiều hơn.
- Hẳn nhiên, hẳn nhiên, tôi nghĩ ông đã kê ra trước một số động

cơ theo thứ tự lớp lang.

- Phương pháp đó đã lỗi thời. Tôi làm việc theo phương châm

bao đời nay là tìm cho kẻ ăn theo vụ án.

- Vậy thì hay quá! - Ông Clancy nói. - Nhưng trong vụ này coi bộ

hơi khó. Tôi nghe nói trong vụ này người con gái được thừa hưởng
một món tiền. Một số hành khách đi tàu được hưởng lợi, chuyện ai
cũng biết là nếu còn nợ và tiền chưa kịp trả hết.

- Đúng thế, - Poirot nói. - Tôi nghĩ ra nhiều cách giải quyết khác

nữa. Giả sử Madame Giselle nghe phong phanh là - có kẻ định mưu
sát, vậy được chứ? - kẻ này nằm trong số hành khách đi tàu.

- Mưu sát sao? - ông Clancy nói. - Nào, sao lại có chuyện mưu

sát nhỉ? Lạ thật?

- Trường hợp này, - Poirot nói. - Ta phải xét mọi khía cạnh.
- Chà! - ông Clancy nói. - Nghĩ vậy không có lợi. Chính ông phải

biết chuyện chứ.

- Ông nói có lý - nói có lý. Một nhận xét rất là chính xác.
- Quỷ tha ma bắt cái ống tiêu, - ông Clancy nói. - Thôi, tôi không

muốn nhắc chuyện đó nữa.

- Ông kể lại mua được chiếc ông tiêu ở phố Charing Cross kia

mà. Vậy ông thử nhớ lại tên cửa hiệu đó.

- Ồ, - ông Clancy nói. - Hình như tên cửa hiệu là Absolom - hay

là Mitchell & Smith gì đó. Tôi không nhớ. Nhưng tôi nhớ đã khai ra
hết trước mặt ông quan thanh tra mật thám nham hiểm kia hết rồi. Ông
ta phải kiểm tra lại mới phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.