- Có - bỏ hết mọi chuyện. Bay qua Canada hay nơi nào đó làm lại
cuộc đời.
- Vậy thì tiếc quá, - Jane nói chắc như bắp.
Norman nhìn qua nàng.
Còn ông Poirot nhìn vô đĩa thịt gà nguội.
- Thật tình tôi không muốn đi. - Norman nói.
- Nếu tôi tìm ra thủ phạm giết Madame Giselle, thì ông không
nên bỏ đi. - Poirot vui miệng nói.
- Ông có muốn bỏ đi không? - Jane hỏi lại.
Poirot nhìn nàng muốn trách một câu.
- Nếu muốn tiếp cận một vấn đề có thứ tự lớp lang thì cách giải
quyết dễ thôi - không có gì khó cả, - Poirot lên giọng nói.
- Ồ, tôi hiểu, - Jane nói, mà trong đầu không nghĩ vậy.
- Tôi sẽ giải quyết nhanh thôi nếu được giúp một tay.
- Giúp như thế nào?
Poirot ngồi lặng thinh một hồi mới nói ra:
- Tôi nhờ ông Gale giúp một tay, sau đó mới tới cô em.
- Tôi làm gì được? - Norman hỏi lại.
Poirot liếc mắt nhìn qua.
- Ông không muốn giúp sao, - ông hỏi giọng thách thức.
- Thế là thế nào? - anh chàng bồn chồn hỏi lại.
Rất tế nhị tránh đụng chạm chỗ yếu của dân Ănglê, Poirot lấy cây
tăm xỉa răng, rồi mới nói. - Thú thật, tôi đang cần một anh chàng biết
đi tống tiền.
- Một kẻ đi tống tiền sao? - Norman phân bua. Gã nhìn chăm
chăm về phía Poirot, không tin vô những lời vừa mới nghe nói.
Poirot gật.
- Đúng thế, ông nói. - Một anh chàng biết tống tiền?
- Nhưng mà để làm gì?