CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 139

- Có - bỏ hết mọi chuyện. Bay qua Canada hay nơi nào đó làm lại

cuộc đời.

- Vậy thì tiếc quá, - Jane nói chắc như bắp.
Norman nhìn qua nàng.
Còn ông Poirot nhìn vô đĩa thịt gà nguội.
- Thật tình tôi không muốn đi. - Norman nói.
- Nếu tôi tìm ra thủ phạm giết Madame Giselle, thì ông không

nên bỏ đi. - Poirot vui miệng nói.

- Ông có muốn bỏ đi không? - Jane hỏi lại.
Poirot nhìn nàng muốn trách một câu.
- Nếu muốn tiếp cận một vấn đề có thứ tự lớp lang thì cách giải

quyết dễ thôi - không có gì khó cả, - Poirot lên giọng nói.

- Ồ, tôi hiểu, - Jane nói, mà trong đầu không nghĩ vậy.
- Tôi sẽ giải quyết nhanh thôi nếu được giúp một tay.
- Giúp như thế nào?
Poirot ngồi lặng thinh một hồi mới nói ra:
- Tôi nhờ ông Gale giúp một tay, sau đó mới tới cô em.
- Tôi làm gì được? - Norman hỏi lại.
Poirot liếc mắt nhìn qua.
- Ông không muốn giúp sao, - ông hỏi giọng thách thức.
- Thế là thế nào? - anh chàng bồn chồn hỏi lại.
Rất tế nhị tránh đụng chạm chỗ yếu của dân Ănglê, Poirot lấy cây

tăm xỉa răng, rồi mới nói. - Thú thật, tôi đang cần một anh chàng biết
đi tống tiền.

- Một kẻ đi tống tiền sao? - Norman phân bua. Gã nhìn chăm

chăm về phía Poirot, không tin vô những lời vừa mới nghe nói.

Poirot gật.
- Đúng thế, ông nói. - Một anh chàng biết tống tiền?
- Nhưng mà để làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.