- Dạ có, có xem cách nay một tháng. Một vở kịch hay.
- Vở kịch Mỹ, đúng không?
- Đúng.
- Cô em còn nhớ vai diễn nhân vật Harry, do ngài Raymond
Barraclough thủ diễn.
- Có. Ông diễn hay quá.
- Cô em thấy ông hấp dẫn không? Hở?
- Hấp dẫn ghê lắm.
- A, ông đóng vai khêu gợi phải không?
- Đúng quá rồi, - Jane phá ra cười nói.
- Đúng thế - hơn nữa ông là một diễn viên có hạng chứ?
- Ồ, tôi thấy ông đóng khá đấy chứ.
- Ta đến gặp ông ấy đi. - Poirot nói.
Jane chới với nhìn theo.
- Cái anh chàng nhỏ con này mới kỳ lạ làm sao - hết chuyện nọ
xọ chuyện kia, nhảy nhót như chim!
Biết đâu là ông đoán được ý nghĩ trong đầu nàng. Poirot nhếch
mép cười.
- Cô em không đồng ý sao, hở? Cái lối làm việc của tôi ấy mà?
- Ông nói lung tung đủ thứ chuyện.
- Không phải vậy. Tôi làm việc có thứ tự lớp lang rất là logic.
Chớ vội kết luận một cách bừa bãi. Ta phải biết loại trừ dần.
- Loại trừ à? - Jane nói. - Đó là cách ông đang làm? - Nàng ngẫm
nghĩ. - Tôi hiểu. Ông muốn loại ông Clancy.
- Hình như vậy - Poirot nói.
- Và ông muốn loại cả bọn tôi nữa, và trước mắt biết đâu ông
muốn loại Phu nhân Horbury. Ôi chao!
Một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, nàng lặng thinh một hồi.
- Chuyện gì vậy, Mademoiselle?