CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 147

- Này bà Mitchell biết không, tôi có thể đoán biết bà là người

miền nào.

- Tôi người miền Dorset, thưa ngài, cách Bridport không bao xa,

tôi sinh ra tại đó.

- Đúng thế, - Poirot nói. - Một vùng quê đẹp nhất thế giới.
- Dạ phải. London còn kém xa Dorset. Người dân quê tôi đến đó

lập nghiệp từ hơn hai trăm năm trước-tôi là người con của miền
Dorset, là một phần máu huyết trong da thịt tôi.

- Ồ, phải đấy, - Poirot quay về phía anh chàng tiếp viên. - Này

Mitchell tôi cần hỏi thêm việc này.

Chàng ta cau mày nghĩ ngợi.
- Tôi đã khai hết rồi kia mà - thật vậy, thưa ngài.
- Ờ, ờ, - việc này cũng bình thường thôi. Tôi còn thắc mắc mấy

món để lại trên bàn - bàn Madame Giselle đó mà - vứt bừa bãi.

- Ý ông muốn nói là - ngay lúc nhìn ra bà.
- Ờ. Mấy thứ muỗng nĩa - lọ đựng muối - đủ thứ các cái.
Anh chàng nọ lắc đầu.
- Trên bàn không thấy còn một món nào, chỉ trừ mấy tách cà phê.

Tôi không để ý mấy chuyện khác, mà lẽ ra không thì phải lúc đó tôi
đang lo bù đầu. Rồi đến lượt mật thám khám xét trên máy bay thật kỹ.

- À, hiểu rồi, - Poirot nói. - Yên chí. Rồi tôi sẽ nói chuyện với

bạn đồng nghiệp của anh - Davis.

- Hắn phục vụ chuyến bay 8.45 sáng, thưa ngài.
- Chuyện đó có gây cho gã thêm khó khăn?
- Ồ, hay lắm, ngài, hắn còn trẻ. Nếu ngài hỏi tôi, tôi sẽ nói là hắn

thích lắm. Hắn vui mừng vì mọi người lắng nghe sẽ đãi hắn chầu rượu.

- Hắn có vợ chưa? - Poirot hỏi. - Chắc chắn vụ này sẽ làm cho cô

nàng thích thú biết mấy.

- Anh chàng theo tán tỉnh con gái nhà Johnson ở quán bar Crown

& Feathers. - bà Mitchell vừa kể. - Con bé đó nhạy cảm - nó khôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.