- Này bà Mitchell biết không, tôi có thể đoán biết bà là người
miền nào.
- Tôi người miền Dorset, thưa ngài, cách Bridport không bao xa,
tôi sinh ra tại đó.
- Đúng thế, - Poirot nói. - Một vùng quê đẹp nhất thế giới.
- Dạ phải. London còn kém xa Dorset. Người dân quê tôi đến đó
lập nghiệp từ hơn hai trăm năm trước-tôi là người con của miền
Dorset, là một phần máu huyết trong da thịt tôi.
- Ồ, phải đấy, - Poirot quay về phía anh chàng tiếp viên. - Này
Mitchell tôi cần hỏi thêm việc này.
Chàng ta cau mày nghĩ ngợi.
- Tôi đã khai hết rồi kia mà - thật vậy, thưa ngài.
- Ờ, ờ, - việc này cũng bình thường thôi. Tôi còn thắc mắc mấy
món để lại trên bàn - bàn Madame Giselle đó mà - vứt bừa bãi.
- Ý ông muốn nói là - ngay lúc nhìn ra bà.
- Ờ. Mấy thứ muỗng nĩa - lọ đựng muối - đủ thứ các cái.
Anh chàng nọ lắc đầu.
- Trên bàn không thấy còn một món nào, chỉ trừ mấy tách cà phê.
Tôi không để ý mấy chuyện khác, mà lẽ ra không thì phải lúc đó tôi
đang lo bù đầu. Rồi đến lượt mật thám khám xét trên máy bay thật kỹ.
- À, hiểu rồi, - Poirot nói. - Yên chí. Rồi tôi sẽ nói chuyện với
bạn đồng nghiệp của anh - Davis.
- Hắn phục vụ chuyến bay 8.45 sáng, thưa ngài.
- Chuyện đó có gây cho gã thêm khó khăn?
- Ồ, hay lắm, ngài, hắn còn trẻ. Nếu ngài hỏi tôi, tôi sẽ nói là hắn
thích lắm. Hắn vui mừng vì mọi người lắng nghe sẽ đãi hắn chầu rượu.
- Hắn có vợ chưa? - Poirot hỏi. - Chắc chắn vụ này sẽ làm cho cô
nàng thích thú biết mấy.
- Anh chàng theo tán tỉnh con gái nhà Johnson ở quán bar Crown
& Feathers. - bà Mitchell vừa kể. - Con bé đó nhạy cảm - nó khôn