CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 155

chỉ có sự thật mới chứng minh được. Hãy nhìn đây này, - ông gây cho
gã đủ thứ ấn tượng. - Ông bước vô buồng tắm rồi ta sẽ quên đi hết
chuyện ông cho ở xứ sở này điên cả rồi.

Đuối lý Norman Gale phải chịu nghe theo. Mười lăm phút sau gã

trở ra, mặt mũi tươi tỉnh hồng hào, nhìn thấy vậy Poirot gật đầu hài
lòng.

- Được đấy. Trò chơi đã hạ màn. Bây giờ ta làm thiệt. Tôi để cho

ông gắn bộ ria mép mỏng dính vô. Nhưng phải do chính tay tôi làm
lấy. Đây - nào ta rẽ tóc kiểu khác - vậy đó. Được rồi đấy. Nào để tôi
thử ông đã thuộc hết tuồng chưa?

Gã lắng nghe xong gật đầu.
- Được rồi đấy. Ta đi thôi-chúc ông may mắn.
- Tôi còn mong hơn ông. Biết đâu tôi sẽ chạm phải người chồng

nổi giận với hai ông nhân viên mật thám.

Poirot nói cho gã yên tâm.
- Đừng lo. Mọi chuyện đâu vào đó êm ru.
- Ông chỉ nói thôi, - Norman lầm bầm có vẻ khó chịu.
Gã tập trung tinh thần lao vô nhiệm vụ đáng ghét.
Đến khu Grosvenor Square gã được đưa lên căn phòng nhỏ hẹp

trên lầu. Một lát sau Phu nhân Horbury bước ra.

- Ông đây là Robinson?
- Chào lệnh bà. - Norman nghiêng người chào nói.
- Mẹ kiếp - trông như là một tay chuyên đi mua sắm, gã cảm thấy

ghê tởm. Khiếp thật.

- Tôi đã nhận thư của ông? - Cicely vừa nói.
Norman tỏ ra bình tĩnh. Lão già điên rồ kia tưởng đâu ta không

biết đóng tuồng, gã vừa nói vừa cười trong bụng.

Chợt ông nói lớn tiếng có vẻ xấc xược.
- Đúng thế - mà, chuyện đó thế nào, Phu nhân Horbury?
- Tôi chưa hiểu ông muốn nói gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.