CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 156

- Này, này. Thôi ta nói thẳng vô vấn đề đi. Mọi người đều cảm

thấy sảng khoái được một - ờ, cứ gọi là một kỳ nghỉ cuối tuần ở bãi
biển; nhưng mà mấy ông chồng thì không thích vậy. Chắc bà đã biết,
thưa Phu nhân Horbury, bằng chứng rõ ràng quá rồi. Bà Giselle là một
phụ nữ tuyệt vời. Bà thích chơi sang ở khách sạn hạng nhất. Ta bàn
qua chuyện ai thích nhất mấy món đó - Phu nhân hay là Ngài bá tước
Horbury, chuyện chỉ có vậy?

Bà đứng một chỗ run rẩy.
- Tôi là người bán, - Norman nói, cố giữ giọng làm sao cho giống

hệt trong vai anh chàng Robinson. - Bà có phải là người mua? Chỉ có
vậy thôi.

- Làm sao ông có được cái này - tôi muốn nói là bằng chứng?
- Thú thật với bà, Phu nhân Horbury, bà hỏi ra ngoài lề. Tôi đang

giữ trong tay chỉ có vậy.

- Tôi chưa tin. Ông đưa cho tôi xem.
- Ồ, không được, - Norman lắc đầu liếc nhìn tinh quái.
- Tôi không đem theo đây, tôi đâu có ngây thơ đến vậy. Nếu chịu

bắt tay làm ăn câu chuyện sẽ khác. Tiền trao cháo múc quy luật làm ăn
sòng phẳng.

- Bao - bao nhiêu?
- Cao giá nhất là mười ngàn - bảng Anh, tôi không lấy đôla.
- Làm gì có chuyện đó. Tôi đâu có dại gì chịu giá đó.
- Bà cứ thử thì mới biết. Hàng đá quý không ai rao bán đấu giá,

ngọc vẫn là ngọc. Để chiều theo ý phu nhân tôi để lại chỉ tám ngàn,
chắc giá. Hai bữa nữa tôi trở lại.

- Tôi không có tiền, ông hiểu cho.
Norman thở hắt ra lắc đầu.
- Vậy thì, chỉ có Ngài bá tước Horbury mới biết rõ việc này. Tôi

đoán không sai một bà ly dị không có phần cấp dưỡng, còn ông
Barraclough, một diễn viên kịch trẻ tuổi nhiều triển vọng thì chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.