thật - bà không nên giấu giếm điều gì nếu không thì tôi đành chịu bó
tay.
- Rồi ông giúp tôi thoát khỏi cảnh ngặt nghèo này.
- Tôi xin thề danh dự bà sẽ không còn nghe ai nhắc tới tên
Robinson kia nữa.
Bà nói ngay. - Thôi được. Tôi khai ra hết.
- Hay lắm! Nào có phải bà đã vay mượn bà Giselle?
Phu nhân Horbury gật.
- Bà vay từ lúc nào? Lần đầu là thời gian nào?
- Cách nay đã tám tháng lúc đó tôi đang mắc nợ.
- Vì chơi cờ bạc?
- Dạ. Tôi đang gặp hồi xui xẻo.
- Vậy bà mượn bao nhiêu tiền cũng được?
- Lần đầu không được vậy. Mỗi lần được một ít.
- Ai đưa bà tới đó?
- Raymond - ông Barraclough nghe nói bà có cho mấy bà trong
giới thượng lưu vay tiền.
- Về sau bà còn được vay nhiều hơn nữa kia mà.
- Dạ, bao nhiêu cũng được, y như một phép lạ ngay thời điểm đó.
- Phép lạ của bà Giselle có khác, - Poirot lạnh lùng nói. - Tôi
nghe nói là trước đó bà với ông Barraclough đã là - ờ - bạn bè?
- Dạ.
- Bà cứ thấp thỏm chắc chồng bà không hay biết chuyện đó?
Cicely khóc thét lên. - Stephen lên mặt, gã chán tôi đòi lấy người
khác. Gã còn đòi xin ly dị.
- Bà thì không muốn ly dị?
- Không. Tôi - tôi.
- Bà muốn giữ địa vị - còn được hưởng nhiều lợi lộc. Rõ là vậy.
Mấy bà, trời sinh ra phải tự lo thân mình trước. Ta bàn tiếp câu chuyện