CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 174

- Hay lắm - càng hay hơn vậy nữa kia. Ồ, tôi vừa nghĩ ra một

sáng kiến độc đáo mời cô em qua Paris. Này, nghe cho kỹ,
Mademoiselle Jane. Ráng giữ đừng nhắc chuyện bà Giselle nhưng nếu
Jean Dupont gợi ý thì mới nói ra. Càng hay vì ta không nói ra là để
cho Phu nhân Horbury tưởng đâu là còn nghi vấn vụ án. Lý do tôi đến
Paris có thể nói ra đây là để gặp ông Fournier dò hỏi cho biết trước
đây phu nhân có quan hệ làm ăn gì với nạn nhân.

- Tội nghiệp Phu nhân Horbury - ông dựa vô đó để làm cái cớ.
- Tôi không tôn sùng bà ta - mà này, kể ra thì đôi lúc bà cũng

được việc.

Jane nghĩ ngợi một lúc mới nói.
- Ông không nghi cho anh chàng Dupont là thủ phạm sao?
- Không - không - không - tôi chỉ cần moi được thông tin. - Ông

chăm chú nhìn nàng. - Có phải hắn mê hoặc cô em - ờ - phải không.
Nhìn hắn có mã ngoài khêu gợi hở?

Nghe ông nói Jane phá ra cười.
- Không, tôi không có ý vẽ lại diện mạo của gã. Nhìn anh chàng

rất là giản dị, khá dễ thương.

- Cho nên cô em mới cho là gã - rất là giản dị?
- Gã là vậy đó. Tôi nghĩ bởi cuộc sống gã có phần thanh cao.
- Thiệt vậy đó, - Poirot nói. - Gã không biết gì chuyện răng cỏ.

Thế nên khi nhìn thấy một người hùng của quần chúng run rẩy ngồi
trên chiếc ghế nhổ răng, gã cũng cho chuyện đó bình thường.

Jane thích thú cười.
- Tôi nghĩ làm gì có chuyện ông Norman lôi kéo một người hùng

của quần chúng làm thân chủ của ông ta.

- Nghĩ lại uổng công, nếu ông qua bên Canada.
- Ông đang kể chuyện ở New Zealand, tưởng là tôi thích khí hậu

bên đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.