CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 185

Hai vị khách vừa tới khách sạn chỗ Poirot. Nhìn thấy một món đồ

đặt sẵn trên bàn tiếp tân ông Fournier nhớ ra ngay sáng hôm nay
Poirot đã có dặn dò.

- Tôi chưa kịp cảm ơn, - ông nói, - Ông nhắc chừng cho tôi thấy

một bước sai lầm. Tôi ghi nhận trên bàn Phu nhân Horbury bày ra hai
ống đót, trên bàn hai cha con nhà Dupont thì bày mấy ống điếu của
người Kurd. Và không thể bỏ qua được chuyện tôi đã quên nhắc tới
cái ống sáo của bác sĩ Bryant, dù trong đầu tôi không muốn nghi cho
ông.

- Ông không nghi?
- Không. Không phải dạng người tôi đang tìm, - ông lặng thinh.

Anh chàng đứng trong bàn tiếp tân đang nói chuyện quay ngoắt lại đặt
tay trên hộp đựng ống sáo. Chợt gã nhìn thấy ông Poirot, mặt biến sắc.

Poirot bước tới - ông Fournier khéo léo đứng núp phía sau lựng.

Khéo đến nỗi Bryant không nhìn thấy.

- Bác sĩ Bryan, - Poirot nghiêng người chào hỏi.
- Ông Poirot.
Hai ông khách bắt tay nhau. Người phụ nữ đứng gần bên Bryant

bỏ đi về phía thang máy. Poirot đưa mắt nhìn thoáng qua.

Chợt ông nói.
- Thế nào rồi, ngài bác sĩ, thân chủ có nôn nóng chờ ông không?
Bác sĩ Bryant cười - một nụ cười buồn hiu mà duyên dáng ông

khách kia còn nhớ ra. Trông ông mệt mỏi, mà sao bình thản đến lạ kỳ.

- Sáng nay thì không có ai khám, - ông nói.
Nói xong ông bước tới chỗ chiếc bàn nhỏ hẹp mới nói:
- Một cốc rượu Sê ri nhé, ông Poirot, hay là rượu khai vị?
- Cảm ơn.
Ngồi vô bàn xong, ngài bác sĩ gọi bồi. Ông chậm rãi nói:
- Sáng nay không có ai đến khám. Tôi đã nghỉ việc.
- Sao lại đột ngột vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.