CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 191

- Đúng rồi, chớ còn gì nữa! - ông kêu lên một tiếng. Từ trước tới

giờ không có ai lưu ý điểm đó. Sao ta không xếp nàng vô danh sách
những nghi can?

- Tôi đã báo cho ông rồi, ông bạn ơi, - Poirot nói vẻ mặt mệt mỏi.

- Cái bụng tôi lại cồn cào.

- Ồ, ồ, tôi biết mà. Còn bụng người ta thì khỏe - là mấy chàng

tiếp viên, và hành khách trên tàu.

- Tôi cho là, - Jane nói. - Bởi lẽ vụ này xảy ra quá sớm. Lúc đó

máy bay vừa rời phi trường Le Bourget; bà Giselle đang ăn ngồi sờ sờ
ra đó ít ra là cả tiếng đồng hồ. Có thể là bà đã bị giết chết sau đó nữa.

- Chuyện này nghe mới lạ, - ông Fournier ngồi ngẫm nghĩ. - Có

thể là thuốc độc đang ngấm dần vô người? Chuyện đó có...

Poirot gầm gừ một hồi, hai tay ôm đầu.
- Tôi phải nghĩ lại. Tôi phải nghĩ lại... chẳng lẽ lâu nay tôi đã

nghĩ hoàn toàn sai lầm?

- Này ông bạn, - Fournier nói chuyện đó bình thường. - Tôi đã

vấp phải trường hợp đó, còn ông rồi sẽ thấy. Nhằm lúc ta phải biết
kiềm chế và suy nghĩ lại.

- Phải vậy, - Poirot nói theo. - Có thể là đã trước tới giờ tôi quá

chú tâm vô một điểm. Tôi muốn tìm cho ra manh mối, có trong tay rồi
tôi mới làm việc. Còn nếu tôi mắc sai lầm ngay từ lúc đầu - nếu cái
ống xì đồng rơi xuống đó hoàn toàn do tình cờ thì việc gì, ồ - tôi phải
tự nhận là mình phải chịu sai lầm - hoàn toàn sai lầm.

- Ông không thể làm ngơ trước sự xoay chuyển của tình thế, -

Fournier nói. - Đó là thiên thời, địa lợi - ông còn đòi hỏi gì hơn nữa.

- Không có gì. Y như là ông vừa nói. Thuốc độc ngấm lâu vô

trong người mới là chuyện lạ - nói cho đúng ra - thì làm gì có chuyện
đó. Nói tới những món thuốc độc, thì phải có chuyện lạ khó tin. Ta
phải xét đến hiện tượng y học cho là đặc trưng.

Giọng ông lạc đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.