CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 193

Mấy người kia chỉ biết cúi đầu lắng nghe, hay là có thể họ muốn

giữ lấy bề ngoài cho ra vẻ thế thôi.

Ông Fournier nghĩ trong đầu:
- Bây giờ ta mới hiểu lão người Ănglê Japp kia muốn nói gì. Lão

chỉ lắm chuyện. Lão muốn bày vẽ chuyện nhỏ hóa thành to chuyện.
Lão không chịu nhìn nhận một giải pháp đơn giản nào không hợp với
ý đồ sắp đặt sẵn trước.

Jane thì lại nghĩ:
- Ta chẳng hiểu lão muốn nói gì... tại sao cô nàng kia lại không

thể đi theo chuyến bay đó? Nàng phải đi theo mệnh lệnh của Phu nhân
Horbury... ta nghĩ chắc ông ta là một tên bợm, phải đấy...

Chợt Poirot hít vô một hơi thật sâu.
- Tất nhiên, - ông nói. - Có khả năng là vậy; muốn tìm cho ra

cũng đơn giản thôi.

Ông đứng phắt dậy.
- Giờ ta tính sao, ông bạn? - Fournier hỏi.
- Lại gọi điện thoại nữa thôi chứ sao, - Poirot nói.
- Gọi qua Quebec?
- Bữa nay chỉ có gọi qua London thôi.
- Gọi tới sở Scotland Yard hở?
- Không đâu, gọi tới nhà Bá tước Horbury ở phố Grosvenor

Square. Nếu tôi may mắn gặp được Phu nhân Horbury đang ở nhà.

- Cẩn thận đấy, ông bạn. Coi chừng kẻo Anne Morisot nghi ngờ

bọn mình đang dò la tin tức thì hỏng việc đấy. Hay hơn hết đừng để
cho bà ta giựt mình.

- Lo gì. Tôi biết giữ kín miệng. Tôi còn thắc mắc một điểm này -

chẳng có hại gì đến ai. - Ông cười. - Nếu thích ông đi theo tôi.

- Không, không.
- Đi đi mà. Tôi mời ông.
Hai ông bạn bước ra ngoài, Jane ngồi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.