CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 64

- Cho dù có kiểm tra chăng nữa, một người khôn khéo, có thể

thay vào một thứ khác không độc hại. Điều này làm được ngay bởi
một người như bác sĩ Bryant, không ai dám nghi ngờ.

- Ông nói nghe cũng được đấy, - ông Fournier nhất trí.
- Vấn đề đặt ra là tại sao ông lại quan tâm đến vụ việc như vậy?

Sao không thể kết luận nạn nhân chết vì một cơn đau tim - một cái
chết bình thường?

Poirot ho sặc sụa. Hai ông khách thắc mắc nhìn ông.
- Tôi cho là, - ông nói - trước tiên phải nghi cho ông bác sĩ, - ờ, ta

có thể nói vì ác cảm. Nói cho cùng, đó là một cái chết tự nhiên, có thể
do ong chích; nhưng khi đó có một con ong vò vẽ thật, tôi nhắc lại.

- Chớ quên là có một con ong vò vẽ, - ngài Japp nói. - Ông cứ

nhắc đi nhắc lại mãi.

- Dù sao - Poirot nói thêm. - Tôi tình cờ nhặt được cái gai độc

dưới sàn. Vừa lúc nhặt được, mọi thứ đổ dồn vô vụ án.

- Cái gai độc phải tìm cho ra thôi.
Poirot lắc đầu.
- Cũng có thể là thủ phạm sẽ tìm cách nhặt lại mà không ai hay

biết.

- Bác sĩ Bryant sao?
- Bác sĩ Bryant hoặc ai đó.
- Ối giời, phiêu quá.
Ông Fournier không nhất trí.
- Ông cho là vậy sao? - ông hỏi lại. - bởi ông đã thấy rõ đây là

một vụ án. Khi biết nạn nhân chết bất đắc kỳ tử do một cơn đau tim,
nhỡ đâu một người cúi xuống nhặt chiếc khăn mùi soa, thì có ai nghi
cho chuyện đó?

- Đúng thế, - ngài Japp nhất trí. - Thôi, tôi nghĩ chắc là bác sĩ

Bryant phải có tên trong danh sách những người bị tình nghi. Ông ta
chỉ càn nghiêng đầu qua một bên ghế ngồi rút ống xì đồng ra nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.