CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 84

- Có thể hiểu là vậy. Này, ông Poirot, xin ông bỏ qua cho. Ông

đang đi tìm gì vậy?

Poirot đi một vòng quanh khắp gian phòng vẻ ngơ ngác.
- Nói thật, - Poirot lên tiếng. - Tôi đang tìm cái mà tôi chưa hề

thấy.

- Cái gì vậy?
- Mấy bức hình. Bức hình chụp Madame Giselle và người thân -

trong gia đình.

Elise lắc đầu.
- Madame sống một mình. Một mình trơ trọi giữa trần gian.
- Bà có một đứa con gái? - Poirot hỏi lại.
- Dạ, đúng thế. Bà có một đứa con gái.
Elise thở dài một hơi/
- Nhưng không có một tấm ảnh nào của người con gái đó thì

phải? - Poirot hỏi dồn.

- Ôi, ông chưa hiểu gì đâu. Thật ra Madame có một người con

gái, lâu lắm rồi ông hiểu chứ. Tôi biết rõ là Madame chưa một lần
nhìn thấy mặt đứa con từ lúc mới sinh ra.

- Sao vậy nhỉ? - ông Fournier hỏi xẵng một câu.
Elise chìa tay ra dấu.
- Tôi không rõ. Thuở đó Madame còn nhò, bà đẹp lắm thì phải -

đẹp nhưng nghèo. Biết đâu bà đã một lần có gia đình, cũng có thể là
không. Tôi thì biết rõ bà không có gia đình. Không còn nghi ngờ gì
nữa người ta đã sắp xếp cho số phận đứa bé. Thuở đó nghe kể bà bị
bệnh đậu mùa-nặng lắm - thập tử nhất sinh. Vừa khỏi bệnh thì nhan
sắc tàn phai. Chẳng còn những lúc hẹn hò, tính chuyện trăm năm
Madame lo chí thú làm ăn.

- Vậy sao bà để tiền lại cho con gái?
- Vậy chứ sao? - Elise nói. Còn để lại cho ai nữa ngoài đứa con

máu mủ ruột thịt? Mẫu tử tình thâm; Madame không có bạn bè, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.