CÁI CHẾT GIỮA THINH KHÔNG - Trang 86

- Tôi có thể kể ra câu chuyện này, Mademoiselle Grandier. Theo

thói quen nghề nghiệp, tôi có thể không tin ai - không tin, khi mà sự
việc chưa được xác minh. Tôi nghi ngờ bất kỳ ai. Kẻ nào dính líu tới
vụ án đều là tội phạm cho đến khí kẻ đó được xác minh là vô tội.

Elise Grandier nhăn mặt tức giận nhìn qua.
- Vậy là ông nghi cho tôi - Tôi đây - là thủ phạm giết chết

Madame? Ông nói quá nặng lời, ông ơi! Làm sao người ta có thể tin
được chuyện động trời đó!

Nhìn ngực bà căng phồng đập nghe thình thịch.
- Không, Elise. - Poirot nói. - Tôi không nghi cho cô giết chết

Madame. Chỉ có hành khách trên tàu giết chết Madame. Vậy thì đâu
có ai nghi cho cô là thủ phạm. Có thể cô là kẻ tiếp tay trước khi xảy ra
vụ án. Cô chỉ làm một việc báo cho kẻ khác giờ giấc chuyến bay của
Madame.

- Tôi không làm chuyện đó. Tôi thề.
Poirot lại ngồi lặng lẽ nhìn người giúp việc. Chợt ông gật đầu.
- Tôi tin những điều cô vừa kể. - ông nói. - Nói vậy chứ cô còn

che giấu! Có đấy! Tôi kể cho cô nghe đây. Bất kỳ vụ án hình sự nào
đều có chung một điểmai cũng muốn che giấu. Vậy mà có khi chuyện
đó chẳng liên quan gì tới vụ án, không phương hại tới ai cả, nhưng mà
- tôi muốn nhấn mạnh - có vấn đề đấy. Với cô, chuyện đó có. Ồ, đừng
vội chửi! Tôi là thám tử Hercule Poirot, tôi biết hết. Tôi còn nhớ lúc
ông Fournier hỏi cô có chắc là không biết gì phải không, cô phớt lờ
không trả lời, cô đang bối rối. Cô trả lời qua loa. Rồi đến lúc tôi gợi ý
cô nên kể ra những gì ngại nói với bên cảnh sát thì cô lưỡng lự. Vậy
là, có vấn đề. Tôi muốn biết vấn đề đó là gì?

- Chả có vấn đề gì đáng nói.
- Có thể là không. Thì ra cô không muốn cho biết vấn đề đó là gì?

Nên nhớ là, - ông tranh thủ nói trong lúc bà còn lưỡng lự. - Tôi không
phải là người của cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.