CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 183

“Tôi sẽ lưu ý.” Nadine xoay nắm cửa và để nó trượt khỏi tay. Khi cô

ta quay lại, khuôn mặt cô ta sốc và trắng bợt dưới lớp trang điểm. “Cô điên
rồi sao? Cô định làm mồi nhử? Cô định làm thứ mồi nhử chết tiệt đó?”

“Cô bực à?” Mỉm cười, Eve tự cho mình cái thú xa xỉ gác chân lên

bàn. Phản ứng của Nadine khiến cô phóng viên này được nâng lên vài bậc
trong thang đánh giá của Eve. “Việc nghĩ rằng tôi thích lên hình mọi lúc, và
tôi đạt được thế, thực sự khiến cô tức tối. Điều đó cũng khiến hắn tức tối
nữa. Cô nghe thấy hắn không, Nadine? ‘Xem con cớm đê tiện kia cướp hết
phần báo chí của tao kìa’.”

Nadine quay lại ngồi xuống thận trọng. “Cô thuyết phục được tôi rồi.

Dallas, tôi không định nói với cô làm thế nào để làm việc của cô...”

“Vậy thì đừng.”

“Xem tôi hiểu có đúng không nhé. Cô suy luận rằng động cơ, ít nhất

một phần động cơ, là để gây chuyện giật gân, để gây sự chú ý của truyền
thông. Giết một vài dân thường, báo chí sẽ chú ý, hẳn rồi, nhưng không đủ
mạnh, không toàn tâm toàn ý.”

“Giết hai người nổi tiếng, những khuôn mặt quen thuộc, thì sự quan

tâm là vô cùng.”

“Nên cô tự biến mình thành mục tiêu.”

“Đó chỉ là linh cảm.” Eve trầm ngâm, gãi gãi chỗ ngứa mơ hồ nơi đầu

gối. “Cũng có thể cuối cùng tôi chỉ ngu ngốc phơi mặt trên truyền hình quá
nhiều mà thôi.”

“Hoặc một con dao trên cổ cô.”

“Cứ thế, Nadine, tôi bắt đầu nghĩ cô quan tâm đấy.”

“Tôi nghĩ là mình quan tâm.” Cô ta dò xét khuôn mặt Eve một lúc.

“Đến bây giờ, tôi đã làm việc cùng rất nhiều cảnh sát. Bản năng mách bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.