CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 187

“Đúng.”

Anh để tay lên vai cô khi buồng thang máy bắt đầu dịch chuyển.

“Eve, đây là nhà của em.”

“Dù sao thì em cũng sẽ bận rộn.” Cô cảm thấy hơi hẫng lên khi buồng

thang máy chạy theo chiều thẳng đứng. “Không phải chúng ta đang đi
xuống sao?”

“Chưa.” Anh quàng tay lên vai cô lúc cánh cửa mở.

Một căn phòng mà cô chưa hề thấy. Xét cho cùng, cô suy nghĩ, có thể

có hàng tá căn phòng mà cô chưa đến trong mê cung tòa nhà. Nhưng chỉ
cần thoáng nhìn cô đã biết rằng nó là của cô.

Vài thứ cô cho là có giá trong căn hộ của cô đã được chuyển về đây,

thêm những đồ đạc mới được đặt trong một khoảng không gian dễ chịu, phù
hợp để làm việc. Cô rời Roarke, dạo bước vào.

Sàn nhà bằng gỗ và mềm mại, có một tấm thảm dệt màu xanh thẫm

và xanh rêu, hẳn do một trong các nhà máy của anh ở phương Đông làm ra.
Chiếc bàn làm việc kê các thiết bị của cô, thật méo mó, được đặt trên tấm
thảm len đắt giá.

Bức tường kính nhám ngăn với khu bếp được trang bị đầy đủ, từ bếp

có một lối ra khoảng sân.

Có nhiều hơn nữa, tất nhiên. Roarke luôn có nhiều hơn. Một bảng liên

lạc cho phép cô gọi đến bất cứ phòng nào trong tòa nhà. Bộ giải trí có âm
nhạc, video, màn hình ba chiều với hàng tá lựa chọn ảo giác. Một khu vườn
nhỏ trong nhà nở đầy hoa dưới mái vòm cửa sổ nơi bình minh ló rạng.

“Em có thể thay cái em không thích,” anh nói khi cô đang vuốt tay

trên lưng mềm của chiếc ghế ngủ. “Mọi thứ được lập trình theo giọng nói
và dấu vân tay của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.