CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 220

“Và một lần nữa, đêm nay, một vụ giết người điên rồ nữa. Louise

Kirski, một nhân viên của đài chúng tôi, đã bị giết chỉ cách tòa nhà nơi tôi
đang phát bản tin này vài bước chân.”

Eve không buồn buông lời nguyền rủa khi Nadine nêu thêm vài chi

tiết nữa và chuyển lời cho Morse. Cô đã tính đến điều này.

“Một đêm bình thường,” Morse nói bằng thứ giọng rành mạch của

phóng viên. “Một đêm mưa trong thành phố. Nhưng một lần nữa, bất chấp
nỗ lực cao nhất của lực lượng cảnh sát, chuyện giết người lại xảy ra. Giờ tôi
có thể mang lại cho quý vị hình ảnh trực tiếp ghê rợn, khủng khiếp và phi
nghĩa.”

Anh ta dừng lại, vừa khớp thời gian, khi máy quay tập trung vào

khuôn mặt anh ta. “Tôi phát hiện thi thể Louise Kirski, ngã soài, chảy máu,
tại chân bậc thềm của tòa nhà này, nơi tôi và cô ấy đã cùng làm việc nhiều
đêm. Cổ họng cô ấy bị rạch, máu tuôn ra trên vỉa hè ướt. Tôi không xấu hổ
khi nói rằng mình đã lạnh toát, ghê tởm, và cái mùi chết chóc đã bám vào
phổi tôi. Tôi đứng đó, nhìn cô ấy, không tin nổi điều mình tận mắt trông
thấy. Làm sao có thể thế? Một phụ nữ mà tôi biết, một người tôi thường
cùng chuyện trò vui vẻ, người mà thỉnh thoảng tôi vinh hạnh được làm việc
cùng. Sao cô ấy lại nằm đó, bất động?”

Màn hình nhòa dần khuôn mặt tái nhợt, trầm trọng của anh ta, chuyển

sang tấm ảnh ghê rợn chụp thi thể.

Bọn họ không bỏ lỡ một thứ gì, Eve nghĩ mà ghê tởm, rồi xoay người

về bàn điều khiển gần nhất. “Trường quay ở đâu?”

“Xin lỗi?”

“Tôi nói, cái trường quay chết tiệt kia ở đâu?” Cô chỉ ngón cái về

phía màn hình.

“À, ờ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.