CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 259

Eve trực tiếp giám sát việc khám xét ngôi nhà đá nâu của Marco

Angelini. Cô không cần ở đó. Nhân viên khám xét biết việc của họ, và thiết
bị của họ tốt trong chừng mực ngân sách cho phép. Nhưng, cô vẫn phun
thuốc lên tay, đi ủng, và vào ngôi nhà ba tầng để tìm bất cứ cái gì có liên
quan đến vụ án, hoặc, nghĩ đến khuôn mặt Whitney, phá vỡ vụ án.

Marco Angelini vẫn ở trong nhà. Vì là chủ nhà và là cha của kẻ tình

nghi, ông ta có cái quyền ấy. Eve lờ đi sự có mặt của ông ta, cũng như lờ đi
đôi mắt xanh lạnh lùng theo dõi từng cử động của cô, vẻ phờ phạc trên mặt
ông ta, sự co giật trên cằm ông ta.

Một nhân viên khám xét dùng máy cảm ứng cầm tay tìm rất kỹ tủ đồ

của David để kiếm vết máu. Trong khi ông ta làm việc, Eve tỉ mỉ tìm kiếm
phần còn lại của căn phòng.

“Có thể hắn đã vứt vũ khí,” nhân viên khám xét bình luận. Ông ta là

một cựu binh già, răng vẩu, có biệt hiệu Beaver. Ông ta quét máy cảm ứng,
dây đeo máy quấn bên vai trái, rủ xuống chiếc áo khoác thể thao giá cả
nghìn đô.

“Hắn ta giết ba phụ nữ với cùng một vũ khí,” Eve trả lời, nói với

chính cô hơn là nói cho Beaver nghe. “Phòng thí nghiệm xác nhận. Sao giờ
hắn lại vứt đi?”

“Có lẽ hắn xong việc rồi.” Máy cảm ứng chuyển từ âm thanh rì rì

sang một tiếng bíp. “Chỉ là một chút dầu salad,” Beaver thông báo. “Dầu ô
liu sống. Dính vào chiếc cà vạt đắt tiền của hắn ta. Có lẽ hắn xong việc rồi,”
Beaver nhắc lại.

Ông ta ngưỡng mộ các thám tử, từng có tham vọng trở thành thám tử.

Công việc gần nhất với mơ ước ấy mà ông đã làm là kỹ thuật viên hiện
trường. Nhưng ông đọc tất cả các câu chuyện trinh thám có trên đĩa cứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.