CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 262

“Có cái khỉ gì đấy,” Beaver lẩm bẩm, những ngón tay mập mạp của

ông ta thao tác trên nút điều khiển giống như nghệ sĩ dương cầm lướt trên
phím đàn. “Vải - có lẽ là giấy. Một dạng chất dính. Dấu vân tay trên cán. Cô
muốn in ra không?”

“Có.”

“Rồi.” Máy quét nhả ra một tờ giấy vuông lấm chấm dấu vân tay.

“Lật nó lại. Và đây rồi. Máu đây. Không nhiều lắm.” Ông ta nhíu mày, rà
ống phễu dọc theo lưỡi dao. “Sẽ may mắn nếu đủ để phân loại, chứ chưa
nói đến làm DNA.”

“Ông vẫn có cái vẻ khách quan đó, Beaver. Máu lâu chưa?”

“Thôi nào, Trung úy.” Đằng sau mắt kính cảm biến, mắt ông ta mở

lớn và hoài nghi. “Cô biết tôi không thể trả lời được nếu dựa vào máy xách
tay. Phải tịch thu nó. Điều duy nhất mà cái máy nhỏ nhắn này làm được là
nhận dạng. Không có da,” ông ta tuyên bố. “Sẽ tốt hơn nếu cô có mẫu da.”

“Tôi sẽ kiểm tra máu.” Khi cô niêm phong con dao làm bằng chứng,

một cử động khiến cô để mắt. Cô nhìn lên, vào phía bóng tối, cặp mắt đáng
nguyền rủa của Marco Angelini.

Ông ta liếc xuống con dao, rồi nhìn lên mặt cô. Điều gì đó thoáng qua

trong mắt ông ta, điều gì đó thình lình khiến cơ mặt ông ta giật lên.

“Tôi muốn gặp cô một phút, Trung úy Dallas.”

“Tôi không thể cho ông lâu hơn thế.”

“Không lâu đâu.” Mắt ông ta liếc nhìn Beaver, rồi nhìn lại con dao

Dallas đã cho vào túi. “Gặp riêng.”

“Được.” Cô gật đầu ra hiệu cho tay cảnh sát đang đứng gần Angelini.

“Bảo một người trong đội đến đây và hoàn tất việc lục soát.” Cô ra lệnh cho
Beaver, rồi đi theo Angelini ra khỏi phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.