CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 271

“Khi nói dối, ngón tay ông gõ lên đầu gối.”

Ngón tay ông ta thôi gõ. “Đây không phải poker, Jack.”

“Ông không thể giúp David bằng cách này được. Ông phải để cho

công lý thực thi.”

“David và tôi... trong mấy tháng qua, giữa cha con tôi có nhiều rạn

nứt. Bất đồng trong công việc và chuyện cá nhân.” Lần đầu tiên ông ta thở
dài, thật dài, thật sâu và mỏi mệt. “Đáng lẽ không nên có khoảng cách giữa
cha con về những chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Đây không phải cách để hàn gắn rạn nứt, Marco.”

Sự đanh thép quay lại trong mắt Angelini. Sẽ không còn tiếng thở dài

nữa. “Tôi hỏi ông một việc nhé, Jack, chỉ giữa hai ta thôi. Nếu là con của
ông, và có một cơ hội nhỏ nhất - rất nhỏ - rằng chúng sẽ bị kết tội giết
người, có điều gì ngăn cản ông bảo vệ chúng không?”

“Ông không thể bảo vệ David bằng cách can thiệp với mấy lời thú tội

vớ vẩn thế được.”

“Ai bảo vớ vẩn?” Lời nói dịu mát như kem trong chất giọng có học

thức của Angelini. “Tôi đã làm, và tôi thú tội bởi vì tôi không thể sống nếu
con mình trả giá cho tội lỗi của mình. Cho tôi biết, Jack, ông sẽ đứng sau
con trai ông, hay đứng trước?”

“À, khỉ thật, Marco,” đó là tất cả những gì Whitney có thể nói ra.

Ông ở lại vài chục phút, nhưng không có thêm được gì. Có lúc ông

hướng câu chuyện vào những vấn đề thông thường, điểm số đánh golf, vị trí
của đội bóng chày mà Marco có cổ phần. Rồi, rất nhanh nhẹn và bóng mượt
như một con rắn, ông tung ra một câu hỏi dẫn dắt thật hóc về các vụ giết
người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.