CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 281

thế giới khác.

Trên máy bay, cô đã ngủ như một hòn đá, chỉ tỉnh giấc khi phi công

thực hiện cú tiếp đất đầy kiểu cọ đặt họ gọn gàng xuống chân một trong
những bậc đá ngoằn ngoèo chạy lên tận mỏm đá. Cô chệnh choạng đưa tay
lên để biết chắc rằng anh không đeo mắt kính thực tại ảo cho cô trong khi
cô ngủ.

“Chúng ta ở đâu đây?”

“Mexico,” anh nói gọn.

“Mexico?” Cô kinh ngạc, cố dụi mắt xóa đi cơn buồn ngủ và sự

choáng váng trong mắt. Roarke nghĩ, đầy xúc động, rằng cô trông như đứa
trẻ nũng nịu thức dậy sau một hồi chợp mắt. “Nhưng em không thể ở
Mexico được. Em phải...”

“Đi xe hay đi bộ?” anh hỏi, kéo cô theo như một chú cún khó bảo.

“Em phải...”

“Đi xe,” anh quyết định. “Em vẫn còn chệnh choạng lắm.”

Cô có thể thưởng thức các bậc đá sau, anh nghĩ, cả ngắm nhìn biển cả

và mỏm đá nữa. Thay vì thế, anh đẩy cô vào chiếc xe bay nhỏ bóng loáng,
cầm lấy điều khiển và phóng thẳng lên với một tốc độ có thể đẩy tung cơn
buồn ngủ ra khỏi người cô.

“Chúa ơi, đừng nhanh quá.” Bản năng sinh tồn khiến cô chộp tay lên

thành xe, cau mặt khi những tảng đá, bông hoa và làn nước rít qua. Anh
cười rộ lên khi cho chiếc xe nhỏ vào trong sân trước.

“Tỉnh chưa em yêu?”

Cô lấy lại hơi. “Em sẽ giết anh ngay khi biết lục phủ ngũ tạng của em

không sao. Chúng ta đang làm quái gì ở Mexico?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.