CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 306

Luôn có một nơi để đi, và đấy là quay trở lại nơi bắt đầu. Eve đứng

trên vỉa hè bên ngoài Five Moons nhìn xuống. Trong đầu cô hình dung lại
hướng đi, cô bước đến lối vào đường tàu điện ngầm.

Trời đang mưa, cô nhớ lại. Mình cầm ô trong tay, túi xách đeo lên vai,

tay nắm chặt cái túi. Khu này tồi tàn. Mình bực bội. Mình đi rất nhanh,
nhưng vẫn để mắt xem có ai muốn cái ví của mình như mình không
.

Cô bước vào Five Moons, lờ đi những cái liếc nhìn và khuôn mặt mỉa

mai của tên người máy đằng sau quầy bar khi cô cố đọc suy nghĩ của Cicely
Towers.

Chỗ này thật ghê tởm. Bẩn thỉu. Mình không định uống, thậm chí

không ngồi xuống. Chúa mới biết mình sẽ thấy gì trên bộ vest. Xem giờ.
Hắn ta ở đâu nhỉ? Thôi bỏ qua đi. Quái quỷ nào mình lại gặp hắn chỗ này?
Ngớ ngẩn, ngớ ngẩn. Lẽ ra nên gặp ở văn phòng mình, nơi mình quen
thuộc
.

Tại sao không làm thế?

Vì đây là chuyện riêng, Eve nghĩ, mắt nhắm. Đây là chuyện cá nhân.

Quá nhiều người ở văn phòng, quá nhiều câu hỏi. Không phải việc công.
Việc của bà ấy
.

Tại sao không phải ở nhà bà ấy?

Không muốn hắn ở đó. Quá tức tối - thất vọng - sốt ruột - để tranh

luận khi hắn ta đưa ra thời gian và địa điểm.

Không, chỉ tức tối, mất kiên nhẫn, Eve quyết định, nhớ lại lời nói của

gã người máy. Bà ấy xem đồng hồ liên tục, rồi cau mày, bà ấy từ bỏ, và
bước ra
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.