CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 307

Eve đi theo con đường, nhớ ra chiếc ô, chiếc ví. Chân bước nhanh,

gót giày lách cách. Ai đó ở kia. Bà ấy dừng lại. Bà ấy có nhìn thấy hắn
không, có nhận ra hắn không? Ắt là có, vì mặt đối mặt. Có thể bà ấy còn
nói với hắn: “Anh đến muộn.”

Hắn hành động rất nhanh. Đây là một khu tồi tàn. Không có nhiều xe

tuần tra, nhưng ta không thể nói được gì. Đèn an ninh rất nhỏ, luôn ở
quanh đây. Không ai phàn nàn nhiều bởi hành động trong bóng đêm thì an
toàn hơn
.

Nhưng rất có thể ai đó sẽ ra khỏi quầy bar, hoặc câu lạc bộ bên kia

đường. Một đòn bất ngờ và bà ấy đổ xuống. Máu phun lên người hắn. Máu
me phải tứa đầy cả người hắn
.

Hắn cầm chiếc ô. Có thể ý định nhất thời, hoặc có lẽ để che mưa.

Chạy đi, nhanh. Không đi tàu điện ngầm. Người hắn đầy máu. Thậm chí
quanh đây, có lẽ ai đó nhận thấy
.

Cô đi qua hai tòa nhà theo các hướng khác nhau, rồi đảo lại, hỏi han

bất kỳ ai đang tha thẩn trên đường. Hầu hết câu trả lời là nhún vai, ánh mắt
bực dọc. Cảnh sát không được chào đón ở West End.

Cô nhìn thấy một người bán rong, cô nghi ngờ gã không chỉ bán

chuỗi dây đeo và lông vũ thời trang, đang luẩn quẩn nơi góc phố trên tấm
ván trượt có động cơ. Cô đuổi theo gã.

“Lúc trước cô đã đến đây.”

Eve liếc nhìn lên. Người đàn bà trắng phớ đến độ gần như tàng hình.

Mặt cô ta trắng như bột, tóc xén ngắn đến mức lộ ra da đầu, cặp mắt vô sắc
đến tận đôi đồng tử nhỏ bằng đầu bút kim.

Bọn nghiện hôi hám, Eve nghĩ. Bọn họ nuốt thứ thuốc trắng khiến cho

đầu óc mờ ảo và sắc tố mất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.