CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 371

“Hắn đánh trúng em vài lần.” Cô xoáy tay vào mũi mình. “Không tệ

lắm.” Nhưng Roarke đã lấy chiếc khăn lanh trong túi ra để cầm máu cánh
tay bị thương cho cô. “Và đấy là công việc của em.” Cô thở thật sâu, cảm
thấy quầng đen trước mắt lùi dần cho đến khi cô có thể nhìn rõ. “Anh bị
thương ở đâu?”

“Máu của hắn đấy,” Roarke nói điềm tĩnh. “Không phải của anh.”

“Máu của hắn.” Cô gần như chao đảo, cố giữ đầu gối trụ vững. “Anh

không bị thương sao?”

“Không nghiêm trọng lắm.” Anh lo lắng, nâng đầu cô lên để kiểm tra

vết rạch cạn dọc xương đòn, nhìn đôi mắt tuôn trào của cô. “Em cần bác sĩ,
Trung úy.”

“Một lát nữa. Để em hỏi anh điều này.”

“Hỏi gì cũng được.” Không còn gì khác, anh xé một miếng vải nơi

tay áo rách của mình để chấm máu trên vai cô.

“Em có lao thẳng vào phòng điều hành của anh khi mà anh đang gặp

rắc rối trong một vụ làm ăn không?”

Anh ngước nhìn cô. Một chút dữ dội đã biến mất khỏi đôi mắt, thay

vào đó là nét cười. “Không, Eve, không đâu. Anh không biết cái gì đã lao
vào anh nữa.”

“Được rồi.” Vì không biết để vũ khí ở đâu, cô giắt nó vào đáy lưng và

cố định nó bằng miếng dán. “Một lần này thôi đấy,” cô thì thầm và ôm mặt
anh, “được rồi. Được rồi. Em đã sợ khi em không thể né được anh để bắn.
Em đã nghĩ hắn sẽ giết anh trước khi em ngăn được hắn.”

“Vậy em nên hiểu cảm giác ấy.” Tay anh quàng qua hông để đỡ cô, họ

bắt đầu bước đi khập khiễng. Một phút sau, Eve nhận ra cô đi khập khiễng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.