CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 57

“Thôi được.” Cô rút trong túi ra một tấm danh thiếp thay vì phiếu tín

dụng, khiến gã thất vọng. “Sẽ có thêm tiền nếu anh nghe được cái gì có ích
cho tôi.”

“Hãy nhớ nhé. Cô em mà quyết định muốn kiếm thêm tí xiền như

những cô ti trắng nho nhỏ xinh xinh ấy thì cho Crack này biết.” Sau câu đó,
gã nhảy sang bên kia đường với dáng vẻ đường hoàng của một con linh
dương đen to lớn.

Eve quay người và bước vào quán Five Moons để thử vận may.

Quán này có vẻ ăn nên làm ra, nhưng cô nghi ngờ điều đó. Đây chỉ

đơn thuần là một quán rượu: không vũ công, không màn hình, không buồng
video. Khách hàng lui tới Five Moons không phải để giao thiệp. Cái mùi
phả vào người Eve lúc cô bước qua cửa đủ cho thấy đốt cháy thành dạ dày
là hoạt động đặc trưng nơi đây.

Thậm chí vào giờ này, căn phòng nhỏ hình vuông vẫn đông nghẹt.

Đám người uống rượu lặng lẽ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ nốc thứ chất
độc hại mà họ lựa chọn. Đám người khác túm tụm nơi quầy bar, gần những
chai rượu. Eve dò xét vài ánh nhìn khi cô bước qua sàn nhà nhớp nháp, rồi
mọi người quay lại cuộc rượu say sưa.

Phục vụ quầy là một người máy, như hầu hết phục vụ bàn, nhưng cô

ngờ rằng gã người máy này đã được lập trình để lắng nghe một cách vui vẻ
câu chuyện không đâu của khách hàng. Nhiều khả năng hơn đó là một lực
sĩ, cô nghĩ khi rụt rè tiến đến quầy. Nhà sản xuất tạo cho hắn ta đôi mắt
xếch, bề ngoài da vàng giống lai. Không như hầu hết khách khứa, người
máy không diện lông vũ hay để râu, mà mặc chiếc áo blu trắng toát trên một
cơ thể lực lưỡng.

Không thể lót tiền bọn người máy được, cô nghĩ với chút tiếc rẻ. Đe

dọa là cách thông minh và hợp logic.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.