sát điều tra giết người, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải bỏ qua chuyện vi
phạm quy định vệ sinh. Anh biết, nếu tôi gọi Sensor Bugs đến đây để họ soi
một lượt, họ sẽ sốc đó. Sốc đến mức họ sẽ hủy giấy phép bán rượu.”
Đe dọa được đưa ra, cô không nghĩ đó là hành động đặc biệt thông
minh, nhưng nó hợp logic.
Gã người máy mất một lúc để ước tính xác suất. “Người phụ nữ đi
vào khoảng không giờ mười sáu phút. Bà ta không uống gì. Bà ta rời quán
lúc một giờ mười hai phút. Một mình.”
“Bà ấy có nói chuyện với ai không?”
“Bà ta không nói gì cả.”
“Bà ấy có chờ đợi ai không?”
“Tôi không hỏi.”
Eve nhướn mày. “Anh đã quan sát bà ấy. Bà ấy có trông giống như
đang tìm ai đó không?”
“Có vẻ thế, nhưng bà ta không thấy ai cả.”
“Nhưng bà ấy ở đây gần một tiếng. Bà ấy làm gì?”
“Đứng, nhìn, cau mày. Xem đồng hồ liên tục. Đi.”
“Có ai theo bà ấy ra ngoài không?”
“Không.”
Eve lơ đãng chà ngón tay bẩn lên quần jean. “Bà ấy có mang ô
không?”
Gã người máy trông ngạc nhiên vì câu hỏi đó, ngạc nhiên hết cái mức
mà người máy có thể biểu lộ. “Có, một chiếc màu tím, giống màu bộ trang
phục.”