“Uống gì?” người máy hỏi. Giọng gã bị ngắc, một tiếng vọng nhẹ cho
thấy vấn đề quá hạn bảo dưỡng.
“Không.” Eve muốn giữ sức khỏe. Cô xuất trình phù hiệu và đẩy một
vài khách hàng về phía góc. “Cách đây hai tối có một vụ giết người.”
“Không phải trong này.”
“Nhưng nạn nhân đã ở đây.”
“Lúc đó bà ta còn sống.” Trước một dấu hiệu Eve không bắt kịp, gã
người máy cầm chiếc cốc dính rượu từ một khách hàng ở giữa quầy, rót thứ
chất lỏng trông độc hại vào trong cốc, rồi đẩy nó ngược trở lại.
“Lúc đó anh đang phục vụ.”
“Tôi làm việc hai bốn trên bảy,” hắn nói với cô, cho cô biết rằng hắn
được lập trình để hoạt động toàn thời gian không cần nghỉ ngơi hoặc phục
sức định kỳ.
“Anh đã từng thấy nạn nhân trước đây, tại đây, hoặc xung quanh
đây?”
“Không.”
“Bà ấy gặp ai ở đây?”
“Không ai cả.”
Eve gõ ngón tay lên mặt quầy bar đầy khói. “Được, thế này cho đơn
giản nhé. Anh cho tôi biết bà ấy vào lúc mấy giờ, làm gì, đi lúc nào, và đi
bằng cách nào.”
“Tôi không có nhiệm vụ phải giám sát hành động của khách hàng.”
“Thôi được.” Eve từ từ nhấn ngón tay trên bàn. Khi nhấc ngón tay
lên, cô nhúm môi trước vết bẩn nhớp dính nơi đầu ngón tay. “Tôi là cảnh