CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 72

ấy đến thẳng nhà hàng gặp Hammett. Tôi đã đến chỗ đó. Câu chuyện của
ông ta và khung thời gian phù hợp với lời khai của nhân viên nhà hàng.”

“Cô bận rộn nhỉ.”

“Thời gian đâu có chờ đợi. Quản lý nhà hàng gọi taxi cho họ, hãng

Rapid. Họ lên xe lúc chín giờ bốn tám phút. Trời bắt đầu mưa.”

Eve hình dung trong đầu. Cặp uyên ương ngồi sau xe taxi, nói

chuyện, có thể còn vuốt ve đầu ngón tay nhau trong khi tài xế cho taxi
phóng thẳng ra vùng ngoại ô, mưa lộp độp trên nắp xe. Bà ấy mặc chiếc váy
đỏ và áo jacket cùng tông, theo lời người phục vụ. Màu sắc quyền uy mà bà
ấy đã chọn để làm việc ở tòa, với vòng ngọc trai và đôi giày bạc cho buổi
tối.

“Taxi cho bà ấy xuống trước,” Eve tiếp tục. “Bà ấy bảo Hammett

không nên ra khỏi xe, kẻo bị ướt. Bà ấy cười khi chạy về phía tòa nhà, rồi
quay người lại hôn gió.”

“Báo cáo của cô nói rằng họ thân thiết lắm.”

“Ông ta yêu bà ấy.” Cô thọc tay vào chiếc túi mà Feeney đang cầm,

do thói quen hơn là do đói. “Không có nghĩa là ông ta không giết bà ấy, ông
ta yêu bà ấy. Theo lời ông ta, họ hạnh phúc với cách sắp xếp đó, nhưng...”
Cô nhún vai. “Nếu không hạnh phúc, và đang tạo dựng chứng cứ ngoại
phạm, thì ông ta đã dàn ra được một cảnh lãng mạn và ấm cúng. Tôi thấy
không thuyết phục lắm, nhưng vẫn còn sớm để kết luận. Thế là bà ấy đi
lên,” Eve tiếp tục, bước đến cửa. “Bộ váy hơi ướt, bà ấy vào phòng ngủ để
treo nó lên.”

Trong khi nói, Eve đi theo hướng đã định sẵn, qua những tấm thảm

đẹp đẽ vào phòng ngủ rộng rãi có màu sắc dịu và chiếc giường cổ rất đẹp.

Cô ra lệnh bật đèn cho sáng căn phòng. Những tấm chắn của cảnh sát

trên các cửa sổ không chỉ làm xáo trộn hoạt động của tàu bay qua lại, mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.