CÁI CHẾT TRÊN CHẤM PHẠT ĐỀN - Trang 31

E-véc lại sờ kỹ từng ống tay áo, kiểm tra hai túi, thò vào trong túi

ngực. Rồi nhún vai, cởi áo của mình ra, mặc chiếc áo kia vào, trông giống
như một thuyền trưởng tầu viễn dương. Chiếc áo véc rất vừa, cỡ số giữa
anh ta và Pích-le hầu như giống nhau. Nhưng tới lúc đó, anh ta bỗng phát
hiện ra là áo mất khuy giữa.

- Cái khuy à. Nhưng thế thì có chuyện gì đặc biệt?

- Nó bị mất. Mà không phải đứt, có người cắt mất!

Một lần nữa, E-véc lại nhún vai, cởi áo vét, treo nó lên lưng ghế và

cầm điếu thuốc đang hút dở từ chiếc gạt tàn lên. Anh ta lại nhìn đồng hồ -
đã quá nửa đêm ba phút.

- Anh có nhớ, Pích-le mặc chiếc áo này lần cuối cùng là vào khi nào

không?

- Yên đã, tôi thử nhớ. Lần đầu tiên tôi thấy Phơ-răng mặc nó trong

máy bay khi bay tới Pra-ha. Anh ta bảo tôi là mới may nó tuần trước, và
mặc liền cả ngày Thứ Hai, và buổi chiều, khi đi xem ca kịch tạp kỹ… À,
không, không phải… Sau bữa ăn chiều thì Phơ-răng cởi ra, và khi chúng tôi
đi xem ca kịch, anh ta mặc bộ com-ple xám sẫm. Ngày hôm qua, tôi lại
thấy anh mặc chiếc áo vét xanh và ngày hôm nay cũng thế - bây giờ thì đã
phải tính là hôm qua rồi - anh ta mặc khi đi ra phố. Đúng, tôi nhớ như vậy,
Phơ-răng sốt ruột, vội đi đâu đó, nhưng anh ta còn phải cạo râu. Anh mặc
chiếc quần ghi sáng, khoác thêm áo trở về khách sạn, Phơ-răng đã thay
quân áo, mặc bộ đồ tập luyện, anh ta xếp vào va-li chiếc bình hoa và con
gấu. Còn về cái khuy kia thì tôi không nhớ là nó còn hay không, Phơ-răng
cũng không nói gì về nó.

Anh ta im lặng một lát rồi nhìn tôi và dò hỏi:

- Ông cho rằng, cái khuy bị giật đứt kia có liên quan đến cái chết của

anh ta sao?

- Tôi chưa rõ. Nhưng cái khuy đó buộc người ta phải đặt dấu hỏi nghi

ngờ. Tôi nghĩ rằng không thể dễ dàng có ai cắt bỏ chiếc khuy ngay trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.