CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 115

Chỉ là cơn hoang tưởng lúc chiều tà. Cái bóng của mặc cảm tội

lỗi.

Cohn nhặt phần còn lại của điếu xì gà lăn lóc trên cát lên. Meeva

trở lại, thấy gã Popaa của ả đang tuyệt vọng ngắm mẩu Havana còn
bốc mùi thơm dịu.

“Gì vậy Cohn? Nom anh có vẻ sợ hãi.”
“Đây là điếu cuối cùng của tôi.” Y cắm mẩu xì gà xuống cát.

“Anh chàng thế nào?”

“Cái cậu Tahea ấy dễ thương lắm. Có lẽ em sẽ gặp cậu ta lại, nếu

em ghé qua đây. Nhưng anh biết các Tane thì như thế nào rồi. Họ làm
cứ như thỏ ấy. Chẳng ra hồn chút nào.”

Họ ngủ qua đêm dưới đài tưởng niệm Vua Pomare, người đã trải

qua những năm tháng cuối đời với cuốn Thánh Kinh ở trong tay, tay
kia thì cầm chai rượu rum. Dưới mái nơi mộ nhà vua nhà điêu khắc
địa phương đã dựng một chiếc bình hương, xây theo đúng hình chai
rượu rum, như là một biểu tượng thiêng liêng để tưởng nhớ vị vua đã
khuất núi. Trước đây Gauguin có được một lá thư giới thiệu đến nhà
vua, nhưng chỉ vài ngày trước khi ông đến xứ này thì Ngài đã ra đi
trong tình trạng mê man vì rượu. Người họa sĩ này đã từ chối lời đề
nghị trang hoàng cho phòng tang lễ của nhà vua nơi người ta đặt thi
hài ngài trong bộ trang phục đô đốc hải quân Pháp. Lý do khiến ông từ
chối được ông giải thích trong bức thư gởi cho người bạn là Monfreid:
“Họ không chịu để tôi vẽ cuốn Thánh Kinh và chai rượu rum của
người da trắng trên quan tài. Cái này giải thích sự hiện diện của cái kia
và đồng thời phủ nhận nhau. Vì thế mà tôi bảo, thưa quý ngài, cám ơn,
nhưng không. Anh có thể thấy đó, tôi vẫn nhớ lời khuyên của anh và
cư xử rất đúng mực. Tôi cũng biết thế nào là lễ độ chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.