CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 118

hài hước và thường nhìn Cohn theo một cách nào đó khiến y rất khó
chịu.

Nơi yên sau chiếc xe của cha Tamil có cột một con gà, Cohn bèn

thót lên yên, con gà cầm nơi tay.

“Chúng ta đi đâu đây?”
Cohn không nói chuyện với các nhà truyền giáo địa phương. Y

không thể tha thứ cho chuyện xưa: Sáu mươi lăm năm trước, Gauguin
đã tặng một trong những bức khỏa thân của mình, bức Vàng trên thân
thể họ, đến trường dòng. Đó là một chiến thuật khôn ngoan. Nếu ông
thành công trong việc khiến họa phẩm của mình được những người
bảo vệ nền đức hạnh của Polynesie chấp nhận, thì xem như ông đã
chiến thắng đối việc nhà cầm quyền cấm vẽ tranh khỏa thân. Người ta
cấm vẽ các cô gái Tahiti mặc pareu và để ngực trần nơi cái “thiên đàng
trần thế” này. Thế là cô gái khỏa thân trong tranh đã phải giấu mình
dưới lớp áo đen cho vừa lòng kẻ mộ đạo. Gauguin đã miêu tả việc này
trong bức thư gửi cho Monfreid là: “Đợt thứ ba của văn minh: chiếc
màng đen tang tóc, sau rượu và bệnh giang mai.”

Cohn gầm gừ, “Tôi đi khỏi đây.”
Chiếc xe ngừng lại.
“Ông Cohn.”
“Gì? Tôi không muốn nói chuyện với loại người như các ông.”
“Ông nên thôi đi. Cái cử chỉ điên cuồng của ông cũng chẳng có

ích gì đâu. Ông biết đó, trông tuồng như ông đang cố buộc cho Đấng
tối cao phải tự bộc lộ. Nếu muốn thế thì tại sao ông không cầu nguyện,
như tất cả mọi người khác?”

Cohn tuôn ra một tràng chửi rủa tục tĩu, không hẳn vì y bực bội

mà vì đây là một vấn đề nguyên tắc. Đúng lúc đó, một trái dừa rớt
khỏi cây rơi xuống chân y, chỉ hụt đầu y vài li.

“Jesus Christ!”, Cohn vừa nhảy tránh qua một bên, vừa thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.