CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 133

đặt mìn vào toàn bộ khu vực này khi ý vắng mặt. Không có ai, y ngồi
xuống trên đi văng và đợi tiếng nổ từ một quả mìn giấu đâu đó phát ra.
Rồi y nhận ra một lần nữa rằng quả mìn chính là cái bản ngã giấu kín
của chính y, rằng thực ra chẳng có nổ, chẳng có cái chết tức khắc nào;
rằng nỗi lo âu của y chỉ là cảm giác của một người trở về nhà trong sự
sợ hãi.

Từ đây nhìn ra cửa sổ Cohn có thể trông thấy một chiếc xe loại đi

đường núi của Pháp đậu đằng xa. Y nhỏm dậy định đi ra với Meeva
đang ngồi chờ y trên xe đạp, thì y bỗng nhận thấy dấu chân trên sàn
nhà. Dấu chân còn ướt.

Cohn rút một điếu thuốc từ chiếc bàn làm bằng tre, cắm vào môi

nhưng không châm lửa.

Dấu chân chạy từ sàn nhà lên cầu thang, đến căn gác lửng dùng

làm xưởng vẽ, vừa là nơi y và Meeva dùng làm phòng ngủ.

Cohn đứng cứng người, nhìn theo. Vết chân đi vào chứ không đi

ra. Người này hẳn còn ở trên kia, trong phòng.

Họ đã đến tìm y.
Y vẫn nhìn xuống dấu chân trên sàn. Y không muốn ngước lên để

thấy một khẩu súng có lẽ đang hướng về phía mình.

Y đợi. Không có tiếng nổ nào, ngoại trừ tiếng lùng bùng trong tai

y.

Y nuốt nước bọt rồi liếc nhìn về phía chiếc xe đằng xa, xem xét.

Nhưng dẫu sợ hãi đến mấy, y cũng không nhận ra tín hiệu báo động
nào.

Rồi cuối cùng cơn sợ hãi của y cũng kiếm cách tìm được lối thoát

bằng một tiếng gầm dõng dạc: “Cút ra khỏi đây ngay, bọn khốn kiếp
chúng mày!”

“Chỉ có một mình tôi ở đây thôi mà, Cohn”, một giọng nói vọng

xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.