CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 153

Nước mắt chảy dài trên đôi má mập ú, điểm đó khiến cho con người
mà tên không phải là Victor Turkassi biết rằng đó không phải là một
tay chuyên nghiệp. Bản thân gã không cảm thấy đau đớn lắm, mặc dầu
gã biết rằng viên đạn đã trúng vào gan hay thận của gã và gã chỉ còn
mang cái sức mạnh vốn nổi tiếng của người xứ Georgia chừng hơn
mười phút nữa. Mười hoặc mười lăm phút. Rồi gã sẽ chết.

Tay nghiệp dư người Hoa vẫn khóc. Trên sàn là khẩu Mauser,

cuốn tập và giấy. Cửa nhà bếp mở rộng, từ bên ngoài vọng vào những
âm thanh yên bình của một mùa hè vĩnh cửu.

Gã vẫn đứng yên. Không phải gã còn sức mạnh, chỉ thuần nhờ ý

chí. Gã chợt bắt gặp mình đang nghĩ đến vợ và đứa con trai ở
Moscow; gã vẫn luôn biết rằng với nghề nghiệp của gã người ta không
nên có vợ con. Natacha ba mươi ba còn Vassia lên tám. Thôi vô ích,
chỉ là ý tưởng của những tay nghiệp dư. Gã nhớ đến mật hiệu. Gã phải
loại bỏ thân xác mình bằng mọi giá trước khi chết. Chỉ có chuyện đó
là quan trọng nhất hiện giờ. Gã cố bước một bước về phía cửa, với ý
định tự thủ tiêu xác gã: bằng cách ném mình vào đại dương. Nhưng
sức mạnh của gã thoát đi rất nhanh, gã sụp xuống trên một chiếc ghế
mây cạnh người Trung Hoa. Gã cúi xuống và đưa chân đẩy cuốn tập
trên sàn nhà.

“Có gì... ở đây không?” Gã hỏi bằng tiếng Anh.
Chong Fat ngước nhìn lên với vẻ vừa dịu dàng vừa trách móc.

Dịu dàng với mình và trách móc với người kia. “Người... người Mỹ?”
Lão lắp bắp, “Nhưng tại sao? Tôi... tôi làm việc cho người Mỹ... cho
thế - thế giới tự do. Tại... tại sao giết... giết tôi? Ông... ông là ai?”

“CIA.”
“Vậy tại sao? Chẳng phải tôi đã báo... báo tin cho... cho các ông?

Người... người của CIA ở đây...”

Người tên không phải là Victor Turkassi ngạc nhiên vì tính chất

chuyên nghiệp của chính mình. Chỉ còn một vài phút trước khi chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.