CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 189

Mozon thở dài. “Tôi không biết. Điều tôi thật sự biết là không

một ai trên đời có thể chạy trốn khỏi con người thật của mình một
cách cương quyết, bền gan như vậy.”

Viên đại úy gật đầu. “Cũng chẳng phải là mới lạ đâu. Những

người Jésuite đã từng biết đến điều này. Đối với họ, một con người
chạy trốn khỏi cái bản tính đích thực của mình một cách cương quyết
bền gan, như anh nói, chính là định nghĩa của sự tiến bộ về đức lý và
tâm linh.”

Cặp mắt châm biếm của ông ta dừng lại một lát trên tấm thân trần

truồng, nằm lăn lóc trên nền hang, bên cạnh những thứ y vừa nôn oẹ
ra. Ông ta nói chậm rãi, “Một tâm hồn thanh giáo. Khó tin, nhưng
đúng như vậy. Một trường hợp cực đoan của con người khao khát
nhân phẩm. Và cách giải thoát mình ra khỏi cơn khát khao ghê người
đó chính là “sự suy sụp.” Anh bạn xem đấy, không cần nhiều lắm nỗ
lực cá nhân cũng đủ làm tan nát anh ta rồi. Dường như là cả cái tội lỗi
vĩnh hằng của vũ trụ - kể cả của cái quyền năng lặng lẽ và vô danh kia
- đã tạo ra con người. Chẳng lạ gì cái anh này lại cố gắng một cách
tuyệt vọng đến thế để trở thành một tên vô loại. Phải chăng quả có một
niềm thanh bình và trong sáng khi mình là một tên vô loại?”

Mozon uống cạn cốc và đưa mắt nhìn cái sinh vật tiền sử trần

truồng nằm trên nền hang, “Vâng, đúng vậy. Tôi nghĩ rằng không dễ
đâu, Mon Capitaine, không dễ là một vĩ nhân đồng thời “chỉ là” một
con người.”

“Không dễ là một con người, chấm hết”, Viên đại úy nói - “Vì thế

mà anh ta cố vất bỏ cả Vương trượng và Vương miện. Được rồi, giúp
tôi một tay. Hãy mang ông Adam của chúng ta trở lại với bà Eve của
ông ta. Ai biết được sắp tới người ta còn tiến hành một chiến dịch gì
khác nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.