CÁI ĐẦU TỘI LỖI - Trang 35

Bà Bradford trở lại với một dĩa trứng chiên. Bà mặc quần đùi,

như tất cả mọi phụ nữ không nên mặc. Bà ta có đôi mông đẹp, nhưng
là loại mông cần mặc váy hoặc cởi truồng ra kia. Đôi vợ chồng người
Mỹ này mang một tính cách dễ mến, hiền lành phát xuất từ thiện chí
và lòng tin nơi đồng loại. Tất nhiên không thể để họ ra đi với tấm lòng
như vậy được. Cohn nghĩ rằng không thể để họ rời hòn đảo này mà
không có một món quà gì làm phong phú cho chuyến đi du lịch của
họ, món quà đó là một kinh nghiệm họ không thể quên. Hình ảnh rất
chi là du lịch về “một gã bị đày ải nơi hòn đảo thiên đường” chắc chắn
là không đủ liều lượng trong trường hợp này.

Y cắm cúi ăn đĩa trứng chiên.
“Thật tình mà nói, đây là bữa điểm tâm kiểu Mỹ mà quá lâu rồi

tôi chưa hề được nếm.”

“Vì sao ông đến xứ Tahiti này vậy?” Bà Bradford tò mò hỏi.
Cohn nóng lòng muốn bịa cho họ một chuyện làm quà. Cái đầu

đau nhức vì rượu không làm nhụt đi cái thiện chí trời sinh của y.

“Bởi vì tôi chẳng còn biết đi đâu nữa. Nó theo tôi khắp nơi. Tôi là

một kẻ bị săn đuổi.”

Ông Bradford chen vào, ra vẻ thông cảm, “Bởi cảnh sát hả?”
“Không, bởi lương tâm tôi”, Cohn nói, như phóng mình xuống

nước mà vẫn chưa biết mình sẽ bơi đi theo hướng nào.

Y ngừng lại, ra vẻ bí mật và nhận điếu xì gà ông Bradford mời để

suy nghĩ trong khi ông này quan sát y một cách kín đáo, yên lặng theo
kiểu để khuyến khích người ta thú tội. Thật là những con người tốt
bụng. Mình không thể rời họ mà chẳng có gì làm quà. Cohn ngẫm
nghĩ.

Phải là một chuyện gì thuộc “tội lỗi”, tất nhiên rồi. “Tội lỗi” là

một tình trạng đức lý mà. Nó nâng cao đời sống luân lý và văn hóa của
con người lên. Đó là một món trang trí xa hoa, một chiếc xe Cadillac
của ý thức xã hội. Nó là cả một giai cấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.